Chương
Cô thở ra một hơi đầy ủ rũ, dựa theo tranh chấp hiện tại của cô với nhà họ Diệp, vẫn chưa biết cô có thể lấy lại hộ khẩu của mình được hay không.
Lưỡng lự một lúc, thay vì nói với Tạ Trì Thành về việc này, cô dự định tự mình về nhà một chuyến.
Chiếc xe Volkswagen kia đã được sửa chữa xong và đưa về nhà, đang nguyên vẹn đậu trong ga-ra, nhưng từ khi cô biết giá trị của chiếc xe này, khi lái cũng bắt đầu cần thận từng li từng tí.
Một đường về thẳng tới nhà họ j Diệp Như Hề bắm chuông cửa nhưng không có tiêng trả lời.
Bên trong không có người.
Diệp Như Hề xấu hồ, chợt nghĩ đến Tạ Trì Thành đã trả lại móc khóa cho cộ và cất vào túi xách, cô vội vàng cầm lấy chìa khóa.
Khoá vẫn không đồi, cô bước thẳng Vào trong nhà.
Phòng khách vắng lặng không một bóng người.
Diệp Như Hề thở phào nhẹ nhõm, thà tránh chạm mặt còn tốt hơn.
Cô đi thăng lên lầu, vào phòng của cha cô, dựa theo thói quen của cha, hẳn là hộ khẩu được cất ở trong ngăn kéo của tủ quân áo.
Quả nhiên, cô tìm thấy hộ khẩu của mình, lúc cô chuẩn bị rời đi, thì trông thấy dưới đáy tủ có một túi hồ sơ dày.
Cô vốn không có dự định chạm vào nó, nhưng trên bìa của túi hồ sơ lại xuất hiện một cái tên rất mơ hồ.
Hứa Như.
Đó là tên của mẹ cô.
Diệp Như Hề như bị ma xui quỷ khiến lấy túi hồ sơ ra, mở ra, bên trong là một xấp tài liệu rất dày, dường như có một sô chuyện sâu xa.
Diệp Như Hề liếc nhìn từng cái.
Sắc mặt của cô, càng lúc càng nhợt nhạt.
Các thông tin bên trong hồ sơ được ghi chép rất tỉ mỉ và chỉ tiết.
Bao gồm xí nghiệp Diệp Thị hiện tại là tâm huyết của mẹ, nhưng Diệp Kiến Nam đã dùng. thủ đoạn dơ tên để chuyển tay – ông ta đã tìm cách bán đứng mẹ cô và đoạt lấy công ty.
Thậm chí, Diệp Kiến Nam ngay từ đầu đã biết mẹ cô giàu có, nên mới có tình tiếp cận, tạo ra dáng vẻ một nhân cách hoàn hảo, lừa gạt mẹ cô kết hôn.
Sau khi đoạt được công ty, Diệp Kiến Nam lập tức ly hôn, lấy đi toàn bộ số tiền và tạo ra bằng chứng hoàn hảo để che đậy, thậm chí chỉ phí y tế cuối cùng của mẹ cô cũng không bỏ qua.
Hết thảy tất cả, đều là lời nói di.
Hơi thở của Diệp Như Hề nghẹn lại, cô xém chút gục xuông, tờ giây nhẹ nhàng trong tay cô lại nặng đên ngàn cân, nặng đện mức cô suýt nữa đã không thê năm được.
Trong suốt máy năm qua, cô đã làm cái gì?
Nhận giặc làm chai Diệp Như Hề vo một bên góc của tài liệu, hô hấp cứng lại, lồ ng ngực vô cùng đau đón.
Cô muốn trả thủ!
Diệp Kiến Nam, tên súc sinh này!