Chương
Diệp Như Hề lấy ra một tập tài liệu và đưa về phía Tôn Bân.
Tôn Bân nhìn một hồi, sặc mặt từ từ trở nên nghiêm túc, nói: “Lá gan của Diệp tiêu thư lớn hơn so với những gì tôi nghĩ.”
“Tôi tưởng rằng anh đã hiểu từ trước rôi.
Tôn Bân nhịn không được cười lên, cũng đúng, một người phụ nữ dám giúp anh ta sớm đưa ra thị trường, làm sao có thể là người nhát gan được chứ?
Tôn Bân tiếp cát tài liệu vào, vẻ mặt đã thả lỏng một chút, nói: “Chuyện này, tội sẽ ,giÚP, nhưng tôi có thê hỏi một vấn đề riêng tư được không? Tôi không có ác ý, cô đương nhiên có thể không trả lời.”
“Anh cứ hỏi đi.”
“Em họ của tôi là Tôn Tử Hạo. Cậu ây nói với tôi rằng cô và Tạ Trì Thành rất thận thiết. Tôi nghĩ, chuyện này sẽ có thê dễ dàng hơn.”
Cụm từ “rất thân thiết” nói rất mập mờ, nhưng ai cũng đều biết ý tứ bên trong có nghĩa là gì.
Chỉ sợ, cũng không có ý gì tốt.
Diệp Như Hề thản nhiên nói: “Tôi không cho răng, chuyện này cân anh ây phải ra tay.”
Tôn Bân nghiêm túc nhìn cô một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Diệp tiểu thư luôn thích tự làm khó mình.”
Diệp Như Hề không trả lời.
Tắt nhiên, cô biết rằng chuyện này chỉ cân Tạ Trì Thành gọi một cuộc điện thoại thì có thể giải quyết ôn thoả, nhưng cô không phải là người không có cốt khí như vậy.
Nếu là lúc trước, chỉ cần có thê đạt được mục đích của mình, lấy lại công ty của mẹ, cho dù là đi câu xin Tạ Trì Thành, cô cũng sẽ sản lòng.
Nhưng bây giờ, cô không thể làm như vậy được.
Cô thích Tạ Trì Thành, người thích trước sẽ là người thua trước, vôn đã thua một bước, cho nên cô càng không muôn thấp hơn anh.
Lần này, nếu cô chịu cúi thấp đầu, từ nay về sau có lẽ giữa bọn họ sẽ không bao giờ bình đẳng nữa.
“Nhưng tôi cũng rất khâm .phục lòng dũng cảm và sự kiên trì của Diệp tiêu thư. Cô hoàn toàn không giông với những người phụ nữ khác, không hổ là người phụ nữ mà Tạ Trì Thành coi trọng.”
Diệp Như Hề tránh đi những lời này, chỉ nói: “Tôn tiên sinh, hợp tác vui ve.
Hai người bắt tay nhau, xem như bước đâu một cuộc thỏa thuận.
Ngay sau đó, Tôn Bân cũng đại diện Viên Huy liên hệ với Diệp Thị, bắt đầu dựa theo bồ trí của Diệp Như Hề.
Nhưng điều khiến Diệp Như Hề cảm thây kỳ lạ là mọi việc diễn ra rất tốt đẹp, Diệp Kiến Nam dường như thực Sự Coi công ty hỗ trợ Viễn Huy như một vị cứu tinh.
Ngay cả Diệp Kiến Nam cũng không có hành động gì.
Mọi chuyện không nên như thế này.
Vào ngày hôm đó tại nhà họ Diệp, cô đã bị đánh ngất và ném lên giường của Lục Tư Viễn. Chỉ cân một tâm ảnh cô và Lục Tư Viễn nằm trên giường, cũng có thể trở thành vật uy hiếp.