Chương
Diệp Như Hề nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói không sao cả. Tối qua, cô và Tôn Bân đã gọi video cho nhau để thảo luận làm sao đề thu hút Diệp Kiến Nam. Họ nói chuyện đến tận ba giờ sáng, dẫn đến tinh thần làm việc sáng nay không tốt lắm.
“Cô thực sự không sao chứ? Nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy xin nghỉ ghế đi?”
“Không cần đâu, tôi không sao.”
Lúc này vừa lúc là khoảng thời gian bận rộn nhất đối với An Tín, ngay cả bộ phận biên tập nhỏ của bọn họ cũng có rất nhiều việc, còn có mây cuộc phỏng vân quy mô lớn cũng chưa được thực hiện.
Nói đến đây, lại vừa thấy nhóm trưởng Khương vội vã bước vào, đồng thời gọi mọi người đến.
“Có sự kiện lớn! Hãy chuẩn bị mọi thứ thật tôt cho tôi!”
Sắc mặt của nhóm trưởng Khương có chút hưng phân.
“Tôi đã tra ra được hành trình của tông giám đốc Long Đằng. Anh ấy sẽ kêt thúc chuyền công tác vào đâu giờ chiều nay và trở về Trung Quốc.
Chúng ta đã hẹn thời gian phỏng vấn, chỉ có nửa tiếng ngắn ngủi thôi.
Chúng ta phải năm bất cơ hội này!”
Diệp Như Hề sửng sốt, cô vô thức lầy điện thoại ra, lật xem một chút, phát hiện không có tin tức gì.
Cô do dự một hồi, nhưng vẫn thận trọng gửi một tin nhăn.
[Anh muốn về nước sớm sao?] Tin tức được gửi lại gần như chỉ trong vài giây.
[Sao em biết?] Diệp Như Hề hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh không biết mình sẽ được An Tín phỏng vân sao?
Vậy, cô có nên nói cho anh hay không?
“Diệp Như Hề, cô đang làm gì vậy?
Trong giờ làm việc mà còn tâm tư nghịch điện thoại sao?”
Diệp Như Hề vội vàng nhét điện thoại di động vào túi, vừa ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt không hài lòng của nhóm trưởng Khương, trong lòng có chút áy náy.
Nhóm trưởng Khương không nói gì nhiều chỉ nhắc lại: “Nhớ kỹ! Cuộc phỏng vần lần này rất quan trọng! Đã hiệu rõ chưa?”
Mọi người cùng đồng thanh: “Đã hiệu!”
“Còn nữa, trong cuộc phỏng vấn lần này, tôi không. cho phép, xảy ra bắt kỳ việc gì ngoài ý muôn! Tât cả mọi người sẽ cùng đi, để đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy rai Hãy kiêm tra lại bản thảo cho cuộc phóng vấn thêm lần nữa đi. Chúng ta chỉ cỏ phút đề tiền hành phỏng vấn! Nhiều hơn một phút cũng không được! Đến trễ một phút cũng không được!”
“Vâng!”
Để tránh bị nhóm trưởng Khương bắt gặp, Diệp Như Hề không nhìn điện thoại thêm nữa, tự nhiên cũng không trả lời, cô nghĩ hẳn là Tạ Trì Thành sẽ sớm biết thôi.
Trịnh Miêu Miêu hào hứng kéo Diệp Như Hề và nói: “Không ngờ có một ngày tôi lại có thể phỏng vấn Tạ Trì Thành của Long Đăng! Đó là Tạ Trì Thành đó! Trời ạ! Đây chắc chắn là đỉnh cao trong sự nghiệp của tôi!”