Chương
“Ý cô là…Lục Tư Viễn cũng sẽ tham gia sao?”
Tuy Diệp Như Hề không nhận được câu trả lời của Trịnh Miễu Miêu nhưng cũng đã biết đáp án là gì.
Bởi vì người vừa mới mở cửa bước vào, chính là Lục Tư Viễn và Đường Anna.
Lục Tư Viễn cũng nhìn thấy Diệp Như Hề, ánh mắt của hai người lướt qua đám đông, va vào nhau, khi ánh mặt họ chạm nhau, Diệp Như Hề dẫn đầu né tránh tầm mắt của anh.
Kể từ cuộc trò chuyện lần đó, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp lại nhau.
Lục Tư Viễn không ngờ lại có thể gặp được Diệp Như Hề ở nơi này, tâm tình của anh rất phức tạp, nhưng tất nhiên không bệ Í hiện rõ lên trên mặt, vẻ mặt anh vẫn mang theo nụ cười tựa gió xuân như mọi khi, mà Đường Anna ở bên cạnh cũng nhìn thây Diệp Như Hề, tâm trạng cô ta đột nhiên chùng xuông.
“Là Tiểu Hề kìa, chúng ta có nên đi qua chào hỏi không?”
Không ngờ Đường Anna lại chủ động đưa ra đề nghị này.
Lục Tư Viễn gật đầu đồng ý, hai người trực tiệp đi về phía Diệp Như Hề, nhưng nửa đường lại bị Trương Trạch chặn lại.
Trương Trạch có chút kinh ngạc, nói: “Lục Tư Viễn, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không tới tham gia, trước đó tôi đã mời anh máy lần rồi.”
Lục Tư Viễn cười nói: “Đúng lúc tôi đang rảnh rồi.”
Trương Trạch rõ ràng có chút vui mừng, nói: “Thật trùng hợp, vừa vặn chúng ta có thể trò chuyện vài câu.”
“Xin lỗi, hiện tại tôi có việc. Bạn tôi ở bên kia, trước tiên tôi xin lỗi vì chưa thể tiếp chuyện được.”
Dút lời, Lục Tư Viễn đi lướt qua đối phương.
Đường Anna ngược lại không đi theo anh mà ở lại chào hỏi Trương Trạch, hai người hàn huyên vài câu, chỉ là tầm nhìn của Đường Anna thỉnh thoảng sẽ nhìn vê phía của Lục Tư Viễn.
“Tiểu Hề.”
Diệp Như Hề thây không thê tránh khỏi, nên cũng đáp lại một cách tự nhiên: “Thật là trùng họp, lại gặp nhau ở đây.”
“Đúng vậy, anh không nghĩ tới em sẽ tham gia hội thảo này.”
Trịnh Miêu Miêu lại bị doạ sợ lần nữa, cô ấy cảm thấy số lần mình bị kinh sợ đã quá nhiêu, lập tức lắp bắp nói: “Tiêu, Tiểu Hề, cô đừng nói với tôi, là cô, cô còn quen biết Lục Tư Viễn nữa đây nhé?”
Diệp Như Hề có chút chột dạ.
Lục Tư Viễn thân thiện cười, nói: “Xin chào, cô biết tôi sao?”
Trịnh Miêu Miêu kích động bắt tay: “Đương nhiên là biết rồi! Ảnh là Lục Tư Viên! Cũng là người lợi hại giỗng như Trương Trạch công ty chúng tôi!
Không ngờ lại gặp anh ở đây! Anh và Tiểu Hề…”
Lục Tư Viễn tự nhiên thốt ra một chữ: “Bạn.”
Diệp Như Hề mím môi, xem như đã nhận định môi quan hệ này.
Trịnh Miêu Miêu không còn có thể nhìn Tiểu Hề bằng con mắt bình thường được nữa, cô ấy cảm thấy mình như đang ôm một gốc cây bằng vàng vậy!