Chương
Thế giới này điên rồi à! Tạ An rõ ràng chỉ mới có hai tuổi! Một đứa trẻ chỉ mới hai tuổi lại có thể hiểu chuyện sớm như vậy sao? Thậm chí lúc đó nói còn chưa sối cơ mà.
“Còn có, năm tôi lên ba tuôi, lúc cô dùng chăn ướt đắp lên người tôi, tôi suýt chút nữa đã bệnh mà chết. Nếu không phải cha phát hiện kịp thời, e là tôi đã chết lâu rồi. Loại người phụ nữ tâm địa răn độc như cô, không xứng làm mẹ của tôi.”
Diệp Như Mạn luống cuồng, sắc mặt trở nên trắng bệch, cô ta cho rằng những chuyện này mình đã làm rât bí mật, cũng không dễ bị phát hiện, ngay cả Tạ Trì Thành cũng chỉ nghỉ ngờ nhưng vì không có chứng cứ, nên chỉ không cho phép cô ta gặp Tiểu An, chứ chưa từng làm gì cô ta cả.
Kết quả, cái thằng nhãi này vẫn luôn nhớ rõ?
“Có cần tôi nói thêm không?”
“Không, không phải đâu, Tiểu An, hãy nghe mẹ giải thích…Đây chỉ là hiểu lâm thôi, chắc chăn con đã nhớ nhầm rôi.. .Chúng ta không nhắc đến chuyện năm đó nữa, sau này mẹ sẽ đối xử tốt VỚI con, Tiểu An, mẹ thực sự sẽ đối xử tốt với con mà!”
“Đúng là mặt dày, còn dám xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Tạ An cười lạnh một tiếng, phất phát ngón tay bảo vệ sĩ ném người phụ nữ này ra ngoài.
Diệp Như Mạn hét lên, không, cô ta khống thể đi Nếu bây giờ cô ta đi thì sẽ không còn gì nữal Diệp Thị đã phá sản, cha cô ta thậm chí còn muôn bán căn nhà đi! Cô ta không còn gì cải Nếu không : thể mang Tiêu An đi, cô ta sẽ sông cuộc sông của một kẻ ăn mày!
Diệp Như Mạn rốt cuộc cũng không lo được nhiều như vậy nữa, trực tiêp mở miệng hét lên: “Mẹ có một bí mật!
Một bí mật rất quan trọng! Thật đó!”
Tạ An vốn không muốn đề ý tới, nhưng thấy người phụ nữ này trông có vẻ rất tự tin, cậu vận cảnh giác hơn một chút và nói: “Bí mật gì?”
“Đã nói là bí mật, đương nhiên là phải giữ bí mật rồi, chuyện này không thê nói ở nơi công cộng. Chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Dứt lời, Diệp Như Mạn sợ cậu bé không đồng ý thì cô ta sẽ bỏ lỡ mắt cơ hội cuôi cùng, nên đành phải bổ sung thêm một câu: “Mẹ cam đoan, nhất định là một bí mật lớn, mẹ sẽ _ không mang con đi đâu, con nhìn xem, con có nhiều vệ sĩ như vậy mà, đúng không?”
Tạ An vẫn không đồng ý.
Diệp Như Mạn sốt ruột, lỡ như Diệp Như Hề đi ra, cô ta thật sự sẽ không còn cơ hội.
“Coi như vì mẹ đã làm mẹ của con Sáu năm qua, con nghe lời mẹ một chút đi! Mẹ cam đoan nếu con không nghe, con sẽ hối hận đấy!”
Cuối cùng, Tạ An cũng đồng ý.
“Quán trà sữa ngay phía trước, chúng ta đến đó nói đi!”
Tạ An nhắc chân bước tới, đương nhiên vẫn mang theo hai vệ sĩ, những vệ sĩ còn lại ở chỗ cũ tiếp tục chờ mẹ.
Cuối cùng đưa người đi qua, Diệp Như Mạn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng nhanh chóng đi theo.
Tạ An ngồi ở trong góc của quán trà sữa, nhưng đrong quán trà sữa, ngay cả một người khách cũng không Có.