Chương
Ở bên kia, Diệp Kiến Nam trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, thậm chí ngay cả muôn cản cũng không thê cản được.
Ông ta tự lầm bẩm: “Kết thúc rồi…Mọi chuyện đều kết thúc rồi..
Diệp Như Mạn cũng tái mặt, nhưng cô ta không muôn tin những gì đứa trẻ kia vừa nói.
“Không thể nào! Diệp Như Hề không có bản lĩnh này! Không có khả năng!”
Diệp Như Mạn liên tục phủ nhận, như thế này mới có thể thuyết phục được chính mình.
Chỉ vì, một câu Tạ An mới nói ra tựa như bom nỗ dưới nước.
[Ông luôn nghĩ đến việc bắt đầu ra tay từ trên người cha tôi, từ trên người tôi, nhưng ông chưa bao giờ nghĩ tới đứa con gái mà ông luôn coi thường, cũng chính là mẹ của tôi, bà ấy ưu tú như thế nào.] [Nếu ông đã từng tin tưởng bà ấy, hoặc hiệu bà ây, thì ông sẽ biết mẹ tôi đã từng là quán quân của cuộc thi IBM, nêu ông còn có chút đầu óc thì nên biết tố chất của một người quán quân cao bao nhiêu.] Chỉ hai câu nói ngắn ngủi, nhưng đã thành công khiến lòng ganh tị của Diệp Như Mạn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cha, đừng nghe lời nói bậy bạ của đứa trẻ đóÏ Làm sao Diệp Như Hề, người phụ nữ đê tiện kia có khả năng hiều được những thứ này!”
Diệp Như Hề muốn thu hút sự chú ý của cha mình một lần nữa, nhưng khi nhìn thầy ánh mắt hối hận của cha mình, Diệp Như Hề càng hoảng sợ hơn.
Khi Tạ Trì Thành tới đón người, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Anh bắt gặp một lớn hai nhỏ đều mặc đang mặc đô jean chung với nhau. Tạ An mặc áo phông trắng kết hợp với quần yêm, trên đầu còn đội một cái mũ, toát ra dáng vẻ của một thiệu niên tràn đầy sức sống. Còn Nhạc Nhạc mặc một chiệc đâm jean hai dây , trên ngực có thắt một cái nơ bản to trông rất điệu đà, năng động và dễ thương.
Vệ phần Diệp Như Hề, cô cũng diện chiếc váy dây giống của Nhạc Nhạc, mái tóc dài được buộc hờ hững, đề lộ đôi lông mày thanh tú và quyền rũ, khiến cô trông càng trẻ trung hơn.
Sự kết hợp như vậy đứng ở trên đường phố thực sự rất bắt mắt, chẳng khác nào phong cách của một minh tinh.
“Daddy!”
Nhạc Nhạc mimr cười rạng rỡ nhìn anh.
II Trì Thành bề cô bé, đứng lên nói: “Mua quân áo mới sao?”
“Vâng ạ, rất đẹp đó nha! Là mẹ đã chọn nó cho con ạI”
“Đẹp lắm.”
Đối với con gái, Tạ Trì Thành luôn không tiếc lời khen ngợi.
Tạ An kéo tay mẹ mình, chớp mắt và ra hiệu cho mẹ mau hành động nhanh đi.
Diệp Như Hề hơi do dự.
Tạ An lại thấp giọng thúc giục: “Mami, mau lên đi!”
Tạ Trì Thành nhìn thấy vậy, bèn nói: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ An dứt khoát rút một chiếc túi từ tay khác của mẹ ra, đưa nó về phía daddy nhà mình và nói: “Daddy, cha mau mặc vào đi!”
Hai mắt của Nhạc Nhạc cũng sáng ngời, chờ mong nói: “Daddy! Chúng con muôn cả nhà mặc giỗng nhau!”