Chương
Anh hơi cúi xuống và tiến lại gần Diệp Như Hề, người đang nín thở theo bản năng.
Anh thì thầm nói: “Em có vẻ biết rất rõ về số đo của tôi.”
Dù là áo, quân hay thậm chí là giày dép, tất cả đều được cô mua theo tỉ lệ của anh.
Là một câu nói khá bình thường, nhưng Tạ Trì Thành thấp giọng nói như vậy, trong lòng hiện lên một tia mập mờ.
Diệp Như Hề nhất thời hiểu ra, vội vàng phủ nhận: “Em gọi điện hỏi bác Chung mới biết!”
“Thật sao?”
Tạ Trì Thành không tin.
Diệp Như Hề hơi chột dạ.
Ngoại trừ số giày là cô gọi hỏi bác Chung, còn quân và áo thì đúng là do cô chọn thật…
Vào những đêm ngạt thở đó, cô tự tay bám chặt lây eo anh, từng tắc từng tắc trên cơ thể anh..
Dừng lại! Không thể nghĩ về nó nữa!
Tạ Trì Thành nhìn khuôn mặt quyến rũ kia hoàn toàn đỏ bừng, giỗng như một quả táo nhỏ chín mọng, ánh mặt của anh dán lên, mang theo ý vị săn môi quen thuộc.
Anh có đè nén rung động xuống, dự định ban đêm về sẽ tính số với cô.
“Bi thôi, tôi đã sắp xếp nhà hàng xong xuôi rôi.”
Tạ Trì Thành đang bế Nhạc Nhạc, còn Diệp Như Hề thì dắt Tiểu An, nhạn sắc của một nhà bốn người, chắc chắn là khiến mắt của người khác kinh ngạc.
Thư ký Tần phụ trách lái xe, khi nhìn cảnh này qua kính chiếu hậu, anh không thê không thở dài, chuyện ông chủ ‘sa ngã cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Chỉ e rằng, ngạy cả chính ông chủ cũng không biệt mình đã sa ngã sâu đên mức nào.
Khi leo lên một chiếc du thuyền quen thuộc, Diệp Như Hề mới có phản ứng lại, Tạ Trì Thành lại một lần nữa đưa họ đến đảo Cá Mập.
Chỉ là lân trước liên quan đên đảo Cá Mập có những chuyện không được vui cho lãm, Diệp Như Hề vân nhớ rõ đã gặp Diệp NI Mạn ỏ đó.
Mà cộ còn đang mắc kẹt trong tình thế tiền thoái lưỡng nan với Tạ Trì Thành.
Chỉ có điều lần này, tựa hồ có chỗ khác biệt.
Diệp Như Hề quay đâu lại nhìn Tạ Trì Thành, nửa người anh dựa vào lan can của du thuyên, kiên nhẫn lắng nghe lời Nhạc Nhạc bô bô ba ba nói, thỉnh thoảng còn phải ứng phó với những câu hỏi của Tiểu Án. Mái tóc rũ xuống che mắt nửa khuôn mặt của anh, nhưng trong những khoảng trống, cô vẫn có thể nhìn thấy được sự dịu dàng toát ra từ trong mắt anh.
Tạ Trì Thành như thế này có vẻ sinh động hơn, muôn chuyền hướng sự chú ý từ anh đều trỏ thành một chuyện khó khăn.
Diệp Như Hề sò lên ngực, càng ngày càng cảm thấy mình không cứu nỗi nữa rôi.
“Em đang nhìn gì đó?”
Tạ Trì Thành nhận thấy ánh mắt của Diệp Như Hề đảo qua khắp nơi, chỉ là không nhìn anh, thoáng có chút khó chịu.
“Nhìn biển cả.”