Chương
Tạ Trì Thành từng nghĩ bản chất của Tiểu An vốn là như Vậy, nhưng bây giờ khi anh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ có chút ngượng ngùng, lại giả vờ thành thục của Tiêu An, anh mới nhận ra răng mình đã sai.
Bọn trẻ có chủ đề riêng đề tán gấu, Diệp Như Hề cũng thả lỏng một chút, đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, nụ cười bất chợt nhếch lên khóe miệng.
Tạ Trì Thành bỗng nhiên xích đến gân, một tay buông thõng trên eo cô, ôm cô vào lòng.
Anh nói nhỏ: “Em rất thông minh.”
Diệp Như Hề ra vẻ nghi hoặc nhìn anh.
“Trước đây, là tôi đã sai rồi.”
Anh chỉ tay về phía bốn đứa trẻ đang trò chuyện vui vẻ đăng kia.
Diệp Như Hề hiệu ra, mỉm cười và nói: “Anh là một người rất có tư cách làm cha, chỉ là có một số việc nhỏ có thể không chú ý tới mà thôi.”
Tạ Trì Thành nhướng mày, hỏi: “Em đang khen tôi sao?”
“Đương nhiên, chân thành đó.”
Môi của Tạ Trì Thành cong lên.
Đúng lúc này, một cặp vợ chồng đi tới, tươi cười nói với hai người bọn họ: “Hai đứa trẻ này là con của hai người sao? Đúng là một đôi long phượng thai, thật tốt.”
Diệp Như Hề đột nhiên có chút khẩn trương, lúc này cô mới ý thức được, trong mắt người khác, họ là một gia đình, một gia đình thực sự.
“À, vâng, anh trai gọi là Tiểu An, còn em gái gọi là Nhạc Nhạc.”
“Ay, chàng trai nhỏ mập mạp đó là con của tôi, tên là Đại Bảo, haha, Đại Bảo thích con gái đẹp nhất, từ lúc lên thuyền đã nhìn chằm chằm vào con gái nhà cô rồi.”
Diệp Như Hề ngâng đâu nhìn xem, thây cậu nhóc mập mạp không ngừng cười ngây ngô với Nhạc Nhạc, còn Tiểu An ở bên cạnh lại lộ ra cảnh giác và ánh mắt khinh thường, dường như đang đề phòng em gái mình bị cướp đỉ.
“Cùng nhau ởi du lịch cũng coi là duyên phận đi, xin chào, tôi tên là Tần Mỹ Linh, đây là chồng của tôi.”
Đối phương nhiệt tình như vậy, Diệp Như Hề cũng c lại: “Tôi tên là Diệp Như Hề, đây là…”
Cô dừng một chút, vẫn là lấy hết can đảm, nói: “Đây là cha của bọn trẻ.”
Rốt cuộc, cô cũng không thể thốt ra cụm từ “chồng của tôi” được.
Ngay khi Tần Mỹ Linh đang chuẩn bị nói điều gì đó, thì tiếng hét sợ hãi của Nhạc Nhạc vang lên.
Diệp Như Hề theo bản năng vội vàng chạy tới, chỉ thấy cái mông của Nhạc Nhạc ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Tạ An như một con báo nhỏ trực tiếp đây ngã cô gái nhỏ kia, hai tròng mắt đỏ bừng.
Diệp Như Hề ôm lấy Nhạc Nhạc, lo lắng hỏi: “Nhạc Nhạc, con đau ở đâu vậy? Có sao không?”
Nhạc Nhạc lắc đầu, nhưng rõ ràng rất đau, hai mắt đỏ hoe, vậy mà vẫn an ủi với mẹ, nói: “Không sao đâu mẹ, con không sao đâu.”
Diệp Như Hề thấy lòng bàn tay của con bé bị trây xước, rướm một chút máu.
Diệp Như Hề cảm thấy đau lòng, nói: “Tại sao con lại bị ngã vậy?”
Tạ An hét lên: “Là cậu ấy! Chính cậu ấy đã đây em gái ngãI”