Chương
“Được.”
Đối với những chuyện như vậy, cô Xưa nay đều không mang theo bất kỳ may mãn nào, chỉ dựa theo lời anh nói mà làm.
“Tôi đã yêu cầu An Tín cho em nghỉ dài hạn, vì vậy em không cần phải đến đó trong khoảng thời gian này.”
“Được.”
“Đội ngũ y tế chuyên nghiệp được sắp xêp ở bên cạnh. Nêu có xảy ra chuyện gì, thì em cứ gọi điện thoại cho Tân Hải.”
“Được.”
Tạ Trì Thành nhướng mày, sao lại nghe lời như vậy?
“Kết hôn với tôi”
“Được…hả?”
Diệp Như Hề trợn tròn hai mắt.
Tạ Trì Thành trầm thấp cười một tiếng: “Sốt ruột như vậy sao?”
“Không, không phải…”
“Một tháng sau, chúng ta tổ chức hôn lễ. “
“Hôn lễ? Không phải chỉ cần đăng ký thôi à..
Diệp Nhự Hề hơi nghi hoặc một chút, cô cho rằng lần trước Tạ Trì Thành nói đăng ký đã đủ gây sốc rồi, bây giờ còn trực tiếp tổ chức hôn lễ?
Đây là muốn thông báo cho cả thế giới biết về mối quan hệ của họ sao?
“Em không bằng lòng ư?”
Giọng điệu của anh mang theo một tia nguy hiểm.
“Nhưng…cái này không tốt.”
“Hửm?”
Diệp Như Hề lại có một quan điểm khác, rât rõ ràng nói: “Em sẽ làm anh mật mặt.”
Một tiểu thư nghèo túng ư? Không, hiện tại cô căn bản không phải tiêu thư của nhà họ Diệp, chỉ là một người bình thường, còn là một người phụ nữ đã từng ngôi tù.
“Em để ý à?”
“Em để ý.”
Tạ Trì Thành cười nhạo: “Tôi không cân người khác khoa tay múa chân.”
Diệp Như Hề im lặng một hồi, không phản bác lại lời anh.
“Tôi sẽ thu xếp tốt, em chỉ cần ở đây và chờ đợi.”
Nếu đã là kim ốc tàng kiều, chính xác là nên giấu cho triệt đề, không cân phải làm gì cả, anh sẽ làm tốt mọi việc.
Diệp Như Hề siết chặt tay, vừa định hỏi “Anh thích em sao?”, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại đã vang lên.
Tạ Trì Thành buông tay ra, đứng lên trả lời điện thoại.
Diệp Như Hề có chút ủ rũ, đành nuốt câu nói kia xuông.