Chương
Trần Nhất Hồ xông lên trước, cướp đỉ kính viên vọng, hướng ra phía ngoài cũng vừa thây.
Các phương hương đều có tàu thuyền đang tiến sát con tàu này, có lớn có bé, số lượng rất nhiều, thậm chí còn có tàu dân sự cỡ lớn Sắc mặt Trần Nhất Hồ đều tái đi rồi.
Bọn họ hiện tại đang đi du thuyên nhỏ, tốc độ nhanh, nhưng căn bản không hề có bắt cứ sức mạnh công, kích nào, một khi bị bao vây, có muôn trồn cũng trồn không thoát được!
“Lão đại, làm sao bây giờ a, chúng ta bị bao vây ròi, dựa theo tốc độ này, căn bản không đuổi kịp!”
“Đáng chết! Rốt cuộc là ai bỏ công sức lớn như vậy, có thể kêu gọi được nhiều thuyền đến thế!”
Trần Nhất Hồ lẫm bẩm tự nói, “Không, không đúng, chỉ có một mình Tạ Trì Thành làm không được chuyện nay Cố Lăng Hiên…… Santa Rolia…… Đúng! Santa Rolia có khách sạn riêng trên biển! Là thuyền của bọn họ!”
Diệp Như Hề cử động, cô nghe thấy cuộc đối thoại của bọn chúng, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa số, mặc dù không nhìn rõ nhưng vẫn mơ hồ trông thấy một vài điềm đen đang đến gần.
Trong lòng vốn cô đang tuyệt vọng, lại chọt bùng lên một tia hy vọng.
Cánh cửa bị đạp tung ra, Trần Nhật Hồ liếc mắt nhìn thấy Diệp Như Hề đang nhìn ra phía bên ngoài cửa SỐ, trên mặt nở nụ cười, nói: “Đang vui mừng à? Bởi vì trông thấy vị cứu tinh đên ư?”
Diệp Như Hề không mở miệng, lúc này cô không còn có ý đô chọc giận hăn nữa.
Trần Nhất Hồ dùng một tay kéo Diệp Như Hề lại, ánh mắt hung tàn, ngay cả lời nói cũng lộ ra vẻ độc ác.
“Cô nghĩ cô sẽ được cứu đi ư? Trên chiếc thuyền này, tôi đã đặt hàng trăm cân thuộc nô. Một khi nó được kích hoạt, dựa theo đường kính xung quanh, trong vòng phạm vi năm cây SỐ đều sẽ bị nỗ tan thành từng mảnh, bao gôm cả người tình nhỏ của cô.”
Sắc mặt Diệp Như Hề tái nhọt: “Anh không dám.”
Cô không hoài nghỉ tính xác thực của chuyện này, bởi vì cô đã sớm ngửi thấy mùi của thuốc nổ quần quanh, hơn nữa trước đó những người này cũng đã từng dùng thuốc nô đề ném vào siêu thị.
“Không dám? Tại sao tôi lại không dám chứ, những người như bọn tôi đây, từ lâu đã đặt mạng sông của mình lên mũi đao, sông lâu một ngày thì cứ kiếm tiền thêm một ngày, nêu có thể kéo theo người chết chung, vậy là có lời rồi.”
Diệp Như Hềề cắn chặt môi dưới, trong đầu cực kỳ hỗn loạn, nhưng.
tiềm thức cho cô biết, người đàn ông này thật sự dám cho nổ tung tất cả mọi người.
Trần Nhất Hồ nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, cười nhe răng, hắn nói: “Tôi bắt cô ra làm con tin, đợi khi Tạ.
Trì Thành đến gân, tôi lập tức cho nồ tung một cái, tất cả đều chết hết dưới đáy biển, tôi tàn mệnh, kéo theo các người cũng rất có lời. š Cuối cùng, cô khế hé miệng, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu: “Không, anh không thể làm như vậy được.”
Cô chết cũng không sao, nhưng Tạ Trì Thành không thê chết được] Nếu anh chết, Tiểu Ăn và Nhạc Nhạc sẽ không còn người bảo vệ nữal “Tôi có thể làm ‘ hay không, còn phụ thuộc vào cô sẽ làm thê nào nữa.”
Diệp Như Hề giật mình, lòng bàn chân lạnh toát.
> Trên thuyền, Tạ Trì Thành đứng ở trên đỉnh boong tàu, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.
Tần Phong, Có Lăng Hiên và những người khác đang đứng phía sau.