Chương 416
Cô vừa bước vào cửa, người đàn ông đầu hói kia đã lộ ra ảnh mắt không tốt, đánh giá từ trên xuống dưới một L vòng, ánh mắt thậm chí hận không thể lột sạch quần áo của Diệp Như Hề ngay.
Loại ánh mắt ghê tởm này kéo dài một hồi, ông ta mới lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Diệp Như Hề suýt nữa đã nôn ra và bỏ chạy ngay tại chỗ, nhưng bà thím béo kia nắm cổ tay cô rất chặt, căn bản không thẻ tách ra được.
“Tiểu Hề, đây là bác Lại của cô, mau chào người ta một tiêng đi.”
Diệp Như Hề không mở miệng.
Người đàn ông đâu hói cười toe toét, hé hàm răng đen vàng dính một miếng rau, nói: “Tiêu Hề rất sợ người lạ à! Không sao, không sao, sau này sẽ quen thôi! Mau ngôi xuông đi!”
Thím béo dắt người ngồi xuống, trao đổi ánh mắt với chông mình, người sau khẽ gật đầu, còn nhìn qua con số theo ngón tay giơ lên một chút, thím béo lộ ra vẻ hài lòng.
“Tiểu Hề uống trà đi, khát thì cứ uống, uống đi.”
Diệp Như Hề không nhúc nhích, cứ cứng đờ ngôi đó.
Sắc mặt thím béo trở nên cứng ngắc, bà ta thay đổi vẻ mặt tốt bụng lo”
trước, nói: “Thái độ của cô là gì đây?
Đang bảo cô uống trà đấy!”
“Tôi không khát, tôi không muốn uông.
“Sao cô không biết nề mặt mũi gì vậy!”
Người đàn ông đầu hói lập tức ân cần nói: “Không uông thì không uông, người ta không khát, bà cũng đừng hung dữ với Tiêu Hè.”
Thím béo ngượng ngùng cười, nói: “Lão Lại, đây không phải là sợ cô ta quá thât lễ hay saol”
Diệp Như Hề cúi đầu xuống, thu lại ánh mắt chán ghét rồi dần bình tĩnh lại.
“Lão Lại, chúng ta ra bên ngoài nói chút chuyện trước đi.”
“Được, được, được, hai người cứ ngôi đây một lát nhé.”
Người đàn ông hói đầu và chồng của thím béo đã đi ra ngoài.
Ánh mắt của Diệp Như Hề nhìn theo bọn họ, nhìn thấy bọn họ đang khoa tay múa chân ở ngoài cửa, như thể đang thương lượng.
Trái tim cô hoá đá, đây là đang thương lượng giá tiền của cô sao?
Thím béo vẫn đang ở bên cạnh không ngừng nói điều kiện gia đình của bác Lại này, rất tốt, sau này sống ở đây thì cuộc sống sẽ dễ dàng biết bao.
Diệp Như Hề hít một hơi thật sâu, nói: “Thím béo, rất cảm ơn bà đã cứu tôi.
Sau này tôi sẽ đưa tiền cho bà, có được không? Tôi biết kiếm tiền, sẽ kiêm được rất nhiều tiền.”
Thím béo dứt khoát nói: “Đừng làm loạn nữa, cô cái gì cũng không nhớ rõ, vận nên ở đây sông cho thật tốt đi.” – Ảnh mắt của bà ta rơi vào trên phần bụng cô, lại bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là mau sinh ra con trai, tôi nhất định giúp cô nuôi nó cho tốt!”
Nuôi chính là nuôi bản thân của bà ta thì đúng hơn, nói thì như vậy, nhưng phải đem người mẹ bán đi, đứa con trong bụng là muốn yên ổn sinh ra rồi đem đến cho bọn họ nuôi, cầm tiền này mà nuôi con.