Chương 422
Ngày sau, Tạ Trì Thành vẫn là im ắng, buông xuống văn kiện, mở ra di động, nhìn lướt qua từng tin nhắn một Trộng anh đọc thật sự rất nghiêm túc, giông như đang bẻ từng chữ ra đê xem thật kỹ.
Tin nhắn cũng không nhiều lắm, lập tức liền xem xong hết rồi.
Anh trằm mặc thật lâu, thời điểm chuẩn bị tắt máy, di động lại vang lên, thân thể anh theo bản năng ân kết nôi cuộc gọi, lập tức mở miệng trước: n có tư cách gì mà câu xin tôi tha thứ?”
Sát ý trong giọng nói gần như tràn ra cả bên ngoài.
Nhưng thật đáng tiếc, người bên kia chỉ sửng sốt một chút, mới chậm rãi mở miệng: “Thiếu gia?”
Là chú Chung.
Ý thức được bản thân mình đã nhằm thành người khác, sắc mặt Tạ Trì Thành cứng đờ, nói: “Chú Chung, có chuyện gì thế?”
Giọng nói của Chú Chung hình như: có chút khó xử, “Thiếu gia, tiểu tiều thư cùng tiểu thiếu gia vân mãi không chịu ăn cơm, còn tự nhố mình ở trong phòng, không muôn ra ngoài.”
Thời gian này, Tạ Trì Thành gần như chìm đăm trong công việc và hiêm khi quay trở lại biệt thự.
Cho dù từ sau khi trở về, hai đứa trẻ cũng không muôn gặp anh, chúng sẽ tự nhôt mình trong phòng, cả ngày đều không ra ngoài.
Ngoại trừ việc đến trường mẫu giáo, bọn chúng dành hầu hệt thời gian ở trong căn phòng nhỏ của mình, hoàn toàn không để ÿ đến Daddy.
Tiểu An và Nhac Nhạc sớm đã hiểu chuyện, liên tiệp một tháng cả hai không được gặp mami, cho dù bọn chúng có hỏi gì, những người xung quanh đều không đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Dần dần, bọn trẻ dường như đã hiểu ra điều gì đó, dùng loại im lặng kháng nghị này nói cho daddy của chúng biệt.
Thân thể của “Tiểu An rất tốt, như ng Nhạc Nhạc vốn thật vất vả mới có thể nuôi lên được chút thịt, hiện tại lại gây như cũ, cả người ôm yếu khiến chú Chung vô cùng sợ hãi, không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho thiếu gia.
Tạ Trì Thành nghe xong, cũng không.
trả lời ngay, anh ân âm mi tâm vài cái, một tháng này anh hầu như giam mình trong phòng làm việc, vùi đầu vào công việc.
Dưới cường độ làm việc cao, Tạ Trì Thành quả thực dùng thời gian một tháng đem những công việc tôn đọng cả một năm của Long Đằng xử lý xong xuôi.
Mà nhân viên. cấp dưới của anh thì khổ không thể tả, ngay cả Lâm Tử Ngang luôn ăn ngon mặc đẹp cũng bị hành hạ gây đi trông thấy, nhưng không ai đủ can đảm để lên tiếng.
Dù sao người nào sáng suốt cũng có thê nhìn ra được tâm trạng của ông chủ đang không tốt, cực kỳ tôi tệ, thậm chí còn ra tay dọn dẹp một đống người không vừa mắt, ai cũng không muốn trở thành người tiếp theo bị quét đi.
“Thiếu gia?”
Tạ Trì Thành định thần lại, thấp. giọng nói: “Bảo bác sĩ sẵn sàng bắt cứ lúc nào. Mặt khác, nói cho bọn chúng biết…”
Lời nói ngừng lại một chút, lại qua thêm một hồi lâu, như thể đang .SUY nghĩ kỹ lưỡng một quyết định nào đó.
“Nói với hai đứa nhỏ rằng rất nhanh có thể gặp lại mẹ của chúng.”
Dút lời, Tạ Trì Thành cúp máy.