Chương 439 “Đừng xin lỗ em chỉ là…… Không biết nên đối mặt với anh như thế nào.” Tạ Trì Thành ngắn ra, trong hai mắt là vẻ mừng như điên, đề lại bả vai cô, ép cô ngâng đầu nhìn lên, nhưng khi thây một mặt đầy nước mắt, liền cứng đờ. Diệp Như Hề cũng không muốn rơi nước mắt, thật quá yếu đuối. Nhưng mà lại khống chế không được. Loại này trạng thái cứ né tránh thế này, khiên thê xác và tinh thần cô đều mỏi mệt. Nhưng đúng là theo như cô nói, cô không biết nên đối mặt với người đàn ông mình yêu nhưu thế nào. Hận sao? Hận, rất khó để không hận. Ở thời điểm cô cận kề tuyệt vọng, sự không tin tưởng của anh đã phá vỡ một tia hy vọng cuôi cùng trong cô, cô biệt, với năng lực của anh có thể tìm kiếm được cô nhanh hơn nhiều. Cho dù là chỉ là nhanh hơn một phút, nhanh hơn một giây, đều có thê khiến cô tránh khỏi một màn nhục nhã nhữ thế Cô cảm thấy bản thân bị dơ bản. Biết rõ hận thì như vậy có chút không thể nói lý, có chút giận chó đánh mèo, nhưng cô khống chế không được Suy nghĩ của bản thân Chung quy…… Là giữa hai người bọn họ đã sụp đồ một tia tin tưởng cuôi cùng. Cô không dám yêu, cũng không xứng để yêu. “Hè Hà, nhìn anh.” Cô ngắn ra một chút, ma xui quỷ thế ông mình yêu nhưu thế nào. Hận sao? Hận, rất khó đề không hận. Ở thời điểm cô cận kề tuyệt vọng, sự không tin tưởng của anh đã phá vỡ một tia hy vọng cuôi củng trong cô, cô biệt, với năng lực của anh có thể tìm kiếm được cô nhanh hơn nhiều. Cho dù là chỉ là nhanh hơn một phút, nhanh hơn một giây, đều có thê khiến cô tránh khỏi một màn nhục nhã như thế Cô cảm thấy bản thân bị do bản. Biết rõ hận thì như vậy có chút không thể nói lý, có chút giận chó đánh mèo, nhưng cô khống chế không được Suy nghĩ của bản thân Chung quy…… Là giữa hai người bọn họ đã sụp đồ một tia tin tưởng cuôi cùng. Cô không dám yêu, cũng không xứng để yêu. “Hè Hà, nhìn anh.” Cô ngắn ra một chút, ma xui quỷ thế nào lại ngắng đầu lên, trong đôi mắt đẫm lệ mờ ảo, cô đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh. Anh duỗi tay, lau đi nước mắt trên mặt cô, lại càng lau càng nhiều, giọng điệu mang theo bắt đắc dĩ cùng sủng nịch, nói: Đừng khóc nữa, lại khóc đến đôi mắt sưng lên, đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ là một đứa mít ướt hay khóc nhè.” Nửa câu sau thành công khiến Diệp Như Hề nín khóc mà vật cười, cô chật vật xoa nước mắt, nói, “Anh có tin không, đây là con của anh, em không có phản bội anh, em không Cô vừa nói ra, lại vừa khóc to hơn Những ủy khuất, kinh hách, sợ: hãi, cùng khẩn trương cô đã phải chịu bao nhiêu ngày qua tt cả đã SỤP đồ dưới ánh mát dịu dàng đầy an ủi của anh.