Chương 455 Người nói chuyện là một phụ nữ. Độ cong trên khóe môi của Diệp Như Hề đông cứng ngay lập tức. “Xin hỏi đang tìm Tổng giám đốc Tạ sao? Hiện tại anh ây còn đang ổi tắm.” Diệp Như Hề siết chặt di động, cảm thây bản thân nên tỏ ra thật tức giận, thậm chí trực tiếp cắt đứt điện thoại. Nhưng cô không có làm như thế . Phẫn nộ sao? Ngay từ đầu là có, nhưng chỉ là trong nháy mắt, cô lập tức bình tĩnh lại. Trong đầu cô lại đột nhiên xuất hiện một câu mà buổi tôi ngày hôm đó Tạ Trì Thành đã nói. [ Nếu niềm tin đã bị huỷ hoại, vậy hãy xây dựng lại một lần nữa. ] Có thể khiến Tạ Trì Thành nói ra những lời này, như vậy ít nhất, CÔ cũng không thể vì một câu nói của đối phương mà hủy hoại nó Diệp Như Hề nghe thấy bản thân dùng giọng điệu bình tĩnh trả lời: “Phiên toái cô để anh ấy nghe điện thoại.” “Tôi nói này, có phải cô nghe không hiểu tiếng người hay không hả? Anh ây còn tăm rửa nha, làm sao có thê nghe điện thoại của cô được?” Giọng nữ ở đầu dây bên kia nói chuyện còn mang theo chất giọng léo nhéo đây dáng vẻ kệch cỡm. Diệp Như Hề không lại nói thêm cái gì, trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu liền đi tới trước mặt Tiểu An, nghiêm túc nói: “Có thể giúp mami một chuyện được không?” Tạ An lập tức ưỡn thẳng ngực, rất quyêt đoán mà nói: “Đương nhiên có thê! Mami cứ việc nói!” Diệp Như Hề đưa ra di động tiếp lời: “Điêu tra xem định vị điện thoại hiện tại vừa gọi đi của daddy con là ở đâu. Có thể làm được không?” Ánh mắt Tạ An lóe lóe, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi! Mami chờ nhé!” Nói xong, Tạ An liền đi cầm tới máy tính của chính mình, bắt đầu thao tác lạch cạch trên bàn phím Nhạc Nhạc tò mò hỏi: “Mami, đã xảy ra chuyện gì thế? Mẹ muốn đi tìm daddy sao?” Diệp Như Hề ừ một tiếng, vẫn giữ lại lời không nói rõ: “Daddy của con bị người nào đó vướng chân, mẹ tự mình đi tới bắt cha tha trở về, có được không?” Nhạc Nhạc cười cong mắt. “Được. nha! Mami mau đi bắt daddy tha về đi ạ” Diệp Như Hệ không có nhiêu lời gì nữa, cô xoay người cùng chú Chung nói vài câu, bảo ông ây trông coi lửa hầm trong phòng bếp, món án cuối cùng cân phải hâm với lửa nhỏ. Sau khi chú Chung đồng ý, lại có chút lo lắng, dù sao ông ây đã nhiều tuổi như vậy rồi rất nhiều chuyện vừa đoán đã hiểu. “Tiểu thư, cô đối với thiếu gia mà nói thật sự là đặc biết nhất, tôi chăm sóc thiêu gia đã thật lâu, ngoại trừ lão gia cùng phu nhân, cô là người duy nhật có thê ảnh hưởng tới cảm xúc của thiếu gia, cho nên xin cô nhất định phải tin tưởng thiếu gia nhé!” Nhìn thấy trong ánh mắt thận thiết của chú Chung lộ ra vẻ lo lắng, Diệp Như Hề dở khóc dở cười, nói: “Tôi biết làm như thế, nào mà. ‘Có thể phiền toái chú sắp xếp xe và tài xế cho tôi được không?” Đang mang thai, cô cũng không tự mình lái xe đi.