Chương 472 Đừng lo lắng, cái này mỗi ngày đều được tất cả các bác sĩ suy tính cho phù hợp nhất.” Diệp Như Hề cố gắng để giữ mình không, lo lắng, miền cưỡng lộ ra một nụ cười và nói: “Nhạc Nhạc đã biết chưa?” Anh không nói cho con bé biết, anh nghĩ, con bé sẽ ÿ lại vào em nhiều hơn.” Diệp Như Hề biết, dù hiện tại Nhạc Nhạc rất hài lòng với người cha này, thậm chí còn có thể nũng nịu bộc phát tính tình, nhưng ở trong lòng, con bé vẫn ở lại vào cô nhiêu hơn một chút. “Được, em sẽ đích thân nói với Nhạc Nhạc.” Tạ Trì Thành thấy trên mặt cô vẫn không câm được lo lắng, anh chọt cúi đầu xuống hôn cô, đên lúc khiến cho người trên thân thở không ra hơi, anh mới chằm chậm ung dung nói: “Em đừng ở trước mặt anh lộ ra biệu hiện như vậy, anh sẽ chịu không nôi. Em biết, hiện tại anh nhịn được rất khó chịu mà.” Diệp Như Hề xém chút bị lời anh nói làm cho nghẹn họng, cô có chút xâu hồ, giận dữ nói: “Có bản lĩnh thì anh đưa nó ra ngoài đi! Đứa bé này là anh nhét vào mài” Lần này, đến lượt Tạ Trì Thành á khẩu không trả lời được. Không sinh! Sau này tuyệt đối sẽ không sinh thêm con nữal Sau khi ngày phẫu thuật của Nhạc Nhạc được xác định rồi, đối với mọi người trong gia đình mà nói đều là một kiện tương đối lớn. Điểm này biểu hiện ở việc Tạ Trì Thành gân như xử lý hầu hết tất cả công việc của công ty ngay tại trang. viên, sau đó vần bị Diệp Như Hề đuổi tới công ty mà làm việc. Dù sao biểu hiện của anh càng thái quá, thì sẽ càng gây ảnh hưởng tới tâm lý của Nhạc Nhạc. Cũng nhờ vì nguyên nhân như vậy, Diệp Như Hề mới biết được, Tạ Trì Thành cũng không có cảm thầy nhẹ nhàng giống như lời anh nói, cho dù dưới tình huống đã biết xác xuất thành công cực cao, nhưng anh vẫn khẩn trương, chỉ là che giâu dưới vẻ ngoài bình tĩnh. Diệp Như Hề đối với chuyện này thì dở khóc dở cười, nhưng cũng bởi vì thấy anh như vậy, ngược lại khẩn trương trong lòng cô đã vơi đi rất nhiêu. Cô đã nói chuyện qua với Nhạc Nhạc, mặc dù Nhạc Nhạc tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được tầm quan trọng của chuyện này, nhưng con bé lại không thây khẩn trương chút nào, ngược lại còn an ủi mami và anh trai. Ở điểm này, Diệp Như Hề cảm thấy rất áy náy, dứt khoát mỗi buổi tôi đêu ở cạnh ngủ cùng Nhạc Nhạc, đối với chuyện này thì Tạ Trì Thành cảm thấy rât mât mát, nhưng cũng không có nhiều lời cái gì. “Mami, con sẽ chết sao?” Bỗng nhiên, Nhạc Nhạc lại hỏi một câu như thê. Diệp Như Hề lập tức ngây ngắn cả người, hốc mắt chua xót, “Sẽ không, Nhạc Nhạc sẽ không chết, xác xuât thành công rất cao, con đừng SỢ.’ Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, cặp mắt to tròn có sự an tĩnh hiếm thây. Trong ngày thường, cô bé luôn vui vẻ đùa nghịch, làm âm ï, vẫn là một hạt dẻ cười nho nhỏ, không có người nào gặp qua mà không thích. Nhưng hiện tại, cô bé thật an tĩnh. “Manmii, thật ra con không có sợ chết.” “Nhạc Nhạc ụ “Thật sự đó, mami, mẹ cũng không phải sợ đâu, con sẽ nỗ lực đê sông sót.” Diệp Như Hề duôi tay ôm ôm Nhạc Nhạc, cô nói: “Nói mây lời ngốc nghếch gì thế, con sẽ không có việc gì, mami bảo đảm với con.