Chương 484 Diệp Như Hề không cần nghĩ cũng biệt, tình hình khi bên thân cô xuât hiện lúc ấy sẽ có bao nhiêu người lạnh mắt. “Như Hề tiệu thư, cô và tiểu thiếu gia cùng với tiểu tiểu thư đều sẽ tham gia, buồi chiều sẽ có đoàn đội thiết kế hình ảnh chuyên nghiệp tới trang viên, „Không cân cô phải nhọc nhọc ra của. “Được. Phiền toái cho chú rồi, chú Chung.” Nhạc Nhạc vẫn còn tĩnh dưỡng ở nhà cũng vì biết tin bản thân sẽ được tham gia tiệc tối mà có vẻ cao hứng hơn chút. TÊN con cũng có thể tham gia sao “Đương nhiên, con và anh trai sẽ cùng nhau tham gia.” Tạ An lập tức nắm tay em gái ngồi giảng giải những việc cân chú ý và thú vị về bữa tiệc tối kia cho Nhạc Nhạc ý hệ một ông cụ non. Bởi vì đã từng là đứa con duy nhất của Tạ Trì Thành, tuy rằng cậu bé không được công khai thân phận rộng rãi với công chúng, nhưng Tạ Trì Thành cũng không có ‘ giầu giêm sự tồn tại của cậu, cho nên vẫn đề cậu bé tham gia không ít bữa tiệc, cậu bé cũng hiểu biết rất Thiệu, Diệp Như Hề nhìn cả hai anh em nói chuyện vui vẻ, cong cong khóe môi, bữa tiệc tối này thật sự là phương. thức tốt nhất đề dời đi lực chú ý của Nhạc Nhạc, cứ loay hoay ở trang viên trong thời gian dài sẽ khiên bệnh tình của con bé càng trở nên nghiêm trọng. Bọn họ chỉ có thời ¡gian một ngày đề chuẩn bị, nhưng tất cả đều đã được chú Chung sắp xếp đâu vào đấy mà tiến hành. Rất nhanh đã tới ngày diễn ra bữa tiệc, Diệp Như Hề bận rộn đến choáng váng đầu óc, một đám người vây quanh cô bắt đầu lăn lộn, ngay cả Nhạc Nhạc và Tiểu An cũng đang bận rộn xoay vòng. Diệp Như Hề mặc Xong quần áo, ở thời điểm cô ngồi xuống nghỉ ngơi, liền thấy Tạ Trì Thành đang ngôi ở trên sô ni rất bình tĩnh uống trà. Diệp Như Hề nhìn thấy, nhịn không được nói: “Tạ Trì Thành, tại sao anh lại được nhàn rỗi như vậy hả?” Máy người đang giúp Diệp Như Hề sửa sang lại tóc run lên một chút, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nghe thầy có người dám thẳng gọi thẳng tên của giám đốc Tạ, cho dù biết CÓ người phụ nữ có thể xuất hiện ở trang viên này thì thân phận không hề đơn giản, nhưng vẫn là bị hoảng sợ. Tạ Trì Thành buông chén trà trong tay, nhàn nhạt nói: “Em có thê lựa chọn đề mặt mộc đề xuất hiện ở đó.” Diệp Như Hề rất muốn nói cứ làm như thế đi, nhưng lời nói vọt tới bên miệng vẫn là cố gắng nuốt xuống. Cô còn không có ngu ngốc đến xem mình như nữ chính trong tiêu thuyết, chỉ cần để mặt mộc là có thể đạt tới cảnh giới khiếp sợ toàn trường, đặc biệt là ở trường hợp như vậy, không trang điểm kỹ càng thì quả thật có vẻ quá bắt lịch sự, cũng có vẻ…… rất không tôn trọng Tạ Trì Thành. Diệp Như Hề yên lặng nuốt xuống lời muôn nói, nhưng nhìn anh nhàn nhã đến vậy, mà chính mình phải ‹ chịu người lăn lộn, trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một chủ ý. Cô ra hiệu cho chuyên viên trang điểm đang hí hoáy cho mình tạm thời dừng lại, mây người kia thấy vậy cũng lùi sang một bên. “Tạ Trì Thành, anh đến đây đi.” Cô vươn tay, lắc lắc cây chì kẻ mày, vẻ mặt hài hước nhìn anh. Tạ Trì Thành nhướng mày, nói: “Em có chắc không?” “Chắc chắn.”