Chương 489 “Anh ấy là… Tổng giám đốc của Long Đẳng ư?2” “Đúng vậy.” Hô hấp của Cố Băng Băng tăng nhanh hơn. Tổng giám đốc của Long Đằng! Người cầm quyền của nhà họ Tại Vị đế vương thương nghiệp tiếng tăm lừng lây ở toàn bộ kinh đô, được ca ngợi là đối tượng mà những vị tiều thư ở gia đình danh giá muôn kết hôn nhất! Một người như vậy chỉ từng tồn tại trong tưởng tượng của cô ta, mà bây giờ, cô ta đột nhiện cảm giác được, chính mình có thể tiếp cận anh. Cô ta đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh hai, đợi lát nữa anh có thê giới thiệu cho em biết được không? Em, em cảm thấy anh ấy rất lợi hại.” Cố Cẩm Minh không nghĩ nhiều, đồng ý luôn: “Được thôi, đợi cậu ta đến đi.” Thay vào đó, Cố Lăng Hiên lại cau mày, không bỏ qua vẻ mặt đỏ ửng của Cô Băng Băng, nói: “Băng Băng, tại sao em lại muôn quen biêt cậu Thành.” Sắc mặt Cố Băng Băng lập tức trở nên cứng nhặc, có chút mật tự nhiên nói: “Chỉ là nghe qua rất nhiều người nhắc tới tên của anh ấy với em, em chỉ tò mò mà thôi.” Cố Lăng Hiên tuy rằng trong lòng có chút hoài nghỉ, nhưng cũng không có tiếp tục truy hỏi, chỉ là nhắc nhở nói; “Tạ Trì Thành, người này em tốt nhất không nên tới gân thì hơn.” Đây vẫn là lần đầu tiên Có Băng Băng nghe anh cả kiêng kị một người như thê, cô ta nói: “Anh, anh và Tạ Trì Thành có thù oán gì sao?” Cố Lăng Hiên không có trả lời. Thủ? Nhưng thật ra ũng không có. Nhưng trong lòng cũng không thoải mái gì sau một màn lộn xộn ở đảo Cá Mập lân đó. Sau khi Diệp Như Hề biến mắt, anh cũng phái rât nhiều người đi tìm, trong lòng luôn cảm giác khó chịu khi thây một cô gái như vậy lại bị kẻ xấu mang đi. Nhưng lúc ấy Tạ Trì Thành còn cố ý nhắc nhở anh một phen, không cần tiếp tục điều tra chuyện này nữa, ngại với sự điên cuông của Tạ Trì Thành, anh thu tay lại, nhưng vẫn cứ thấy không thoải mái, tuy nhiên lúc ây khó khăn lãm mới tìm được Băng Băng, anh cũng không có tiếp tục đề ý tói nữa. Có Cảm Minh cũng nói một câu thật lòng: “Trì Thành gân đây bận rộn không ít việc, ngay cả em cũng ít khi liên lạc được với cậu ta.” Có Băng Băng đành phải đè nén sự tò mò trong lòng, tia sáng trong mắt vừa chuyền, dừng lại trên người đàn ông cao lớn soái khí nào đó một chút, nói: “Anh, người kia là ai vậy?” Cố Lăng Hiên nhìn qua, nói: “Là công tử nhà họ Lục, Lục Tư Viễn.” Cố Cảm Minh bĩu mội, nói: “là kiểu con nhà người ta, thăng nãi này không ít lần khiến nhữ ng người như bọn anh bị người giáo huân thời còn học cập ba.” Học bá cái gì chứ, thật là quá chán ghét, rõ ràng mọi người đều là con nhà giàu, cô tình tỏ ra bản thân mình đặc biệt, lại khinh thường đám người ‘ thông đồng làm bậy ‘, tự nhiên là nhìn không thuận mắt. “Tuy nhiên hắn cũng có vài phần thực lực.”