Chương 504 Tạ Trì Thành rất nghiêm túc nhìn Diệp Như Hà. “Thứ anh để ý là em và cậu ta đã từng.” Câu nói này không hề có một chút lưỡng lự nảo, khiển Diệp Như Hề nhất thời ngây người ra thột lúc. Cô nhìn vẻ mặt của Tạ Trì Thành, phát hiện những lời này không có ý nói đùa. Cô bỗng nhiên bật cười. “Anh để ý như thê sao?” Tạ Trì Thành ừ một tiêng, một bàn tay không an phận đặt ở sau lưng cô, đi vòng qua, chậm rãi đặt lên cái bụng hơi nhô lên của cô, sau đó dừng động tác. Đó là một cảm giác rất mới lạ đối với Tạ Trì Thành. Anh là cha của hai đứa trẻ, Tiểu An và Nhạc Nhạc, là một người cha đủ tiêu chuẩn, nhưng anh chưa từng trải qua quá trình mang thai của hai đứa nh cho nên đôi với đứa con thứ ba này, anh có một loại cảm giác bất an rất khó hiều. Giống như là không biết nên làm thế nào. Ngẫu nhiên, động tác tay của anh cũng trở nên thận trọng hơn một chút. Diệp Như Hệ cảm nhận được động tác của anh, trong lòng càng thêm mềm nhữn hơn, nói: “Ảnh không cần cân thận như thế. Những động tác như vậy sẽ không gây tôn Hấ: gì cho đứa bé đâu.” Tạ Trì Thành dừng một chút, tuy rằng nghe được câu này, nhưng sức lực của lòng bàn tay vân rât nhỏ, anh đặt toàn bộ lòng bàn tay lên phía trên. Diệp Như Hề nhìn dáng vẻ điền trai của anh, khẽ cười, đột nhiên gọi một tiếng: “Tỉì Thành.” Tạ Trì Thành không ngâng đầu chỉ ừ một tiếng, sắc mặt vấn rất nghiêm túc nhìn bụng của cô như cũ, giỗng như có thê nhìn xuyên qua thấy đứa bé bên trong. “Lục Tư Viễn đã là quá khứ, mà anh là hiện tại, còn là tương lai nữa.” Tạ Trì Thành đột nhiên ngần người, ngay cả động tác ngón tay đang vuôt ve cũng dừng lại. Anh từ từ ngắng đầu lên, ngay lúc còn chưa kịp lây lại tinh thân, thì khóe môi của anh đã truyền đến một cảm giác mêm mại ướt át. Cô hôn anh một cái, thoáng qua nhanh như chuồn chuồn đạp nước, khi anh muôn vươn tay và ân đầu cô để nụ hôn được sâu hơn, cô lại nghịch ngợm né tránh. “Em nói lại lần nữa đi.” Giọng của Tạ Trì Thành mang theo một chút khàn khàn. Đôi mắt anh như vực thẳm, sâu không thấy đáy, loáng thoáng lộ ra mây phân khát vọng mãnh liệt. HỘ Như Hề lắc lắc đầu, cô nói: “Có mấy lời chỉ cần nói một lần là đủ rồi, anh không nghe thấy thì thôi, thật đáng tiệc.” Khoé môi của Tạ Trì Thành cong lên, thấp giọng nói: “Ngoan, nói lại lần nữa đi.” Diệp Như Hề ngáp một cái, nói: “Em buôn ngủ rôi.” Sau khi vượt qua ba tháng thai không ổn định, Diệp Như Hề thường xuyên cảm thấy mệt mỏi. Tạ Trì Thành cố nén thất vọng, nhẹ giọng nói: “Nếu em mệt, thì chúng ta trở vê thôi.” “Thế nhưng bữa tiệc còn chưa kết, thúc. Đây không phải là bữa tiệc rất quan trọng của công ty sao? Em nghe bọ họ nói, đây được gọi là bữa tiệc của rồng.”