Chương 531 Diệp Như Hề gật gật đầu, cô không thê không ăn gì được, đứa nhỏ †rong bụng cô nạn cân dinh dưỡng, nhưng cô hiện tại thật sự không có tâm trạng ăn uỗng. Cô nghiêm túc nhìn Tạ Trì Thành, bỗng nhiên nói: “Em muốn ăn đồ ăn anh làm.” Tạ Trì Thành ngây ngắn cả người. Diệp Như Hề càng thêm nghiêm túc nói: “Có thể chứ?” Tạ Trì Thành chần chờ một chút, “Em xác định sao?” “Đương nhiên, cho nên anh hãy đi làm đi.” Tạ Trì Thành trằm mặc một hồi lâi. Diệp Như Hề vốn dĩ nghĩ anh sẽ từ chối, đang muốn mở miệng nói bản thân chỉ nhất thời nói giỡn, vậy mà Tạ Trì Thành lại đồng ý rồi. “Anh chỉ biết vài món đơn giản, em sẽ thất vọng đó.” Diệp Như Hề nhếch môi, có chút ngạc nhiên lại vui mừng cười nói: “Thật vậy chăng? Mặc kệ anh làm món gì cho em đều được hết.” Tạ Trì Thành thấy cô trông vui vẻ hào hứng ra mặt như vậy, cũng cong cong khóe môi, nhịn không được lại hôn lên môi cô một cái, anh nói: “Vui vẻ đến vậy à?” “Vâng!” “Quả thật đúng là nên vui mừng một chút, anh chưa bao giờ nấu ăn cho Ho, khác đâu.” Diệp Như Hề càng vui hơn, ngay cả cảm giác nặng nề trong lòng vừa rồi cũng đã giảm bớt rất nhiều. “Vâng, thấy rất vui.” Tạ Trì Thành cố ý nói: “Là người n tiên có thể khiến anh xuông bếp, e có nên cho anh một chút khen thưởng gì đó không?” Ảnh mắt anh trở nên u ám hơn, cũng ám chỉ rất rõ ràng. Mặt Diệp Như Hề có chút nóng lên, nhưng cô vẫn. rất kiên định ngâng đầu lên, hôn lên môi anh một cái “Khen thưởng cho anh đó.” Ý cười trên khóe môi Tạ Trì Thành càng sâu, “Cô nhóc à, thế này vẫn còn chưa đủ đâu.” Anh cúi đầu xuống, trực tiếp đoạn lầy môi cô, đổi bị động thành chủ động, trực tiếp bắt đầu bá đạo công thành, cướp lây hô háp của người nào đó. Thời điểm hai người tách ra, mặt Diệp Như Hề đã đỏ vô cùng, đầu óc có chút choáng váng, ngay cả hai chân đều mêm nhún ra, dựa vào sự nâng đỡ của Tạ Trì Thành cô mới đứng vững được “Đi thôi nào, em phải nhìn cho kỹ đó.” Nắm tay cô đưa vào, phòng phòng bếp, kéo một cái ghê cho Diệp Như Hệ ngôi, Tạ Trì Thành lập HC! sẵn tay áo lên, dưới ánh mắt vô cùng khiếp Sợ của chú Chung và nhóm người làm, anh mặc vào tạp dè, đứng ở trước khu bếp. Chú Chung rung rung đặt tay lên bàn chống đỡ, run rây nói: “Thiệu, thiếu gia, cậu đang định làm gì thế?” Ta Trì Thành vô cùng nhẹ nhàng nói: “Như chú thấy đây, nâu cơm. “Loại chuyện thế này đâu cần đến thiếu gia ngài làm,xin hãy đề……” “Không cần, đừng quá lo lắng.” Chú Chung rất muốn nói, ông đã hận không thể bảo người lập tức chuẩn bị tốt bình chữa cháy! Ong ây đã Tạ gia ngây người nhiều năm như thế rồi, tận mắt nhìn thấy thiếu gia lớn lên từng ngày, biết rất rõ ràng thiệu gia chưa bao giờ tiền vào phòng bếp! Diệp Như Hề và chú Chung đều có suy nghĩ giông hệt nhau, rât lo lắng, bởi vì Tạ Trì Thành nhìn qua không hề-giỗng như người sẽ đặt chân tới phòng bêp. Nhưng, ngoài dự đoán, động tác cầm dao của anh rất thành thục, đem nguyên liệu nâu ăn xử lý khá tốt, tuy không tính là rất lợi hại, nhưng so với người chưa từng vào bếp thì tt hơn rất nhiều. Tạ Trì Thành bỗng nhiên nhìn về phía cô: “Anh có thể xin chỉ đạo từ bên ngoài được không?”