Chương 565 Diệp Như Hề cứu vớt đầu tóc mình từ tay anh, cô nói: “Hãy cho Tiểu An một chút thời gian, thằng bé sẽ hiểu thôi.” Tạ Trì Thành cười cười, giọng điệu là nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói: “Như vậy cũng khá tốt.” Diệp Như Hề ngần người. “Thằng bé sau nhanh chóng trưởng thành.” Diệp Như Hề thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt anh. “Thằng bé là con anh, về sau sẽ là Thái Tử của Long Đằng, nêu gặp phải nguy hiểm thì chỉ biết đứng khóc nhè, người bị thiệt cũng chỉ là thằng bé.” “Trì Thành?” Tạ Trì Thành duỗi tay kéo Diệp Như Hề vào lòng, anh nói: “Anh biệt em không nỡ, nhưng mà Tiểu Hề, em phải nhớ kỹ, cho dù thằng E bé có tình nguyện hay không thì nó vận mang họ Tạ, như vậy nó cũng không có khả năng được lớn lên theo phương thức của người thường.” Diệp Như Hề bắt lầy góc áo anh, miệng tràn đầy chua _ cô nhắm mắt lại nói: “Em biết, em chỉ là……thấy đau lòng.” Tiểu An còn chưa đến 6 tuổi, trẻ con ở tuổi này còn la lồi khóc lóc, lăn lộn nghịch ngợm chơi đồ chơi, nhưng Tiêu An lại phải gánh vác trách nhiệm quá lớn, thăng bé cũng đủ hiểu chuyện, vân còn giữ lại chút ngây thơ cuối cùng, mà một tia ngây thơ này, hiện tại cũng đã biên mật. “Về sau sẽ tốt thôi.” Tạ Trì Thành nói một câu cũng không tính là an ủi. Chỉ vì, anh sẽ không mềm lòng, thật sự cho Tiểu An được tự do, từ khoảnh khắc thằng bé được Sinh ra, dưới ánh hào quang kia chính là bụi gai, so với việc để sau này bị bụi gai đâm chảy máu đầm đìa, sớm trưởng thành hơn mới là lựa chọn tốt nhất. Ở trong thư phòng, Tiểu An đã từng trách cứ cùng phân nộ với người làm cha như anh, thậm chí còn nói ra rất nhiều từ không nên nói, nhưng Tạ Trì Thành cũng không mở miệng nói gì, chỉ yên lặng nghe. Và cuối cùng, Tạ Trì Thành cũng chỉ nói một câu. “Khi con chỉ biệt đứng đó mà trách cứ, như vậy con cũng không có tư cách đứng ở chỗ này mà trở thành người bị hại.” Cũng chính là vì những lời này, tia ngây thơ cuỗôi củng của Tạ An đã biến mật, đầy ngập lửa giận cũng đã biến mắt theo đó. Tàh nhẫn ư? Quả thật rất tàn nhẫn. Tạ Trì Thành cũng không phủ nhận. Anh đã từng gặp phải hiêm cảnh còn nghiêm trọng hơn so vói hiện tại, cho nền dù anh có thể cho Tiểu An hoàn cảnh sống, thoải mái, nhưng anh không muôn làm như vậy, anh có thể che chở con nhất thời, nhưng bảo vệ không được cả đời, Tạ An cân phải tự mình trưởng thành. Anh không dự định nuôi dưỡng một đứa con trai vô dụng. Nhưng những lời này, Tạ Trì Thành sẽ không nói cho Diệp Như Hề, bởi lẽ những người mẹ trên thế giới này đều xót con, không nỡ. “Tiểu Hề, thằng bé không thể dựa vào chúng ta, mà là phải đi ở phía trước chúng ta.” “Em biết, em đều biết, em sẽ không ngăn cản anh.” Đối với việc giáo dục Tiểu An, Diệp Như Hề rất í† khi nhúng tay, Tiểu An không chỉ là con trai cô, mà cũng là trưởng nam của Tạ Trì Thành, phải gáhh vác trách nhiệm của một trưởng nam, cô chỉ là không kìm được mà đau lòng, nhưng cũng không mạnh mẽ can thiệp.