Chương 572 Khi đám người đều đã lui ra sau, Hứa ° lão phụ nhân lâm bẩm tự nói: “Tiểu Như, Tiểu Như……. ngay cả gặp mặt mẹ một lần con cũng không muốn „ Lão quản gia không đành lòng thấy BẠN nhân tiệp tục trở nên gây yêu, nhưng ông ấy lại không thê nghĩ ra biện pháp gì, sau khi vệ nước, phu. nhân ra lệnh điều tra chuyện của tiêu thứ xong thì không muốn làm bắt cứ việc gì nữa. Những sở thích trước kia như cắm hoa, hội họa, dương câm, đều không hề đụng vào, sắc mặt nhìn mắt thường cũng có thể thấy được sự mỏi mệt, vỗn dĩ còn muôn khuyên người đi tham dự vài buổi nhạc kịch hay hòa nhạc gì đó, phu nhân đều không có hứng thú ra cửa. Lão quản gia sốt ruột, nhưng lại không biệt nên khuyên giải hay an ủi như thế nào, đột nhiên nghĩ tới mấy thứ cháu trại nhỏ nhà mình cứ luôn nhắc mãi đầy thích thú, hình như gọi là cái gì nhỉ? Phát sóng trực tiếp? Không ra khỏi cửa thì có thể xem đủ loại biểu diễn, so với trên TV còn xuất sắc hơn nhiều. Lão quản gia trộm gọi điện thoại cho cháu trai nhà mình, sau khi hỏi qua cách thức thao tác thế nào, liền lặng lẽ mân mê một hồi, download phần. mềm, sau lại do dự tìm đi tìm lại mây tài khoản trực tiếp, quyết định vân là click vào khu phát sóng trực tiếp chơi dương cầm.. Lão quản gia mấy năm nay đã đi theo phu nhân, cho dủ không biết đàn dương câm, nhưng cũng gọi là mưa dầm thám đất đi, trình độ thưởng thức cũng rất cao, ông lặng lễ đeo tai nghe lên, tùy tiện click mở mấy cái, sau khi nghe qua những tiếng đàn lộn xôn bát nháo kia thì vô cùng thất vọng. Xem ra giải phát giúp phu nhân giải sâu này hiện tại không dùng được rôi. Lão quản gia có chút thương tâm chấn bị tắt đi nền tảng phát sóng trực tiếp Tinh Hòa, tùy tay ấn vào một phòng trực tiếp vừa nhảy lên. Lão quản gia sửng sốt một chút, thời điểm chuẩn bị rời khỏi, lại nghe thấy được mây tiếng chỉnh âm đơn giản, sau đó đỏ là một tiếng đàn du dương cất lên. Lão quản gia nhất thời ngây ngắn cả người, khúc nhạc này, ông ây từng quen thuộc! Đã từng là khúc nhạc mà tiểu thư từng đàn, từng đàn ở nhà! Mà ông ấy cũng nghe được vô só lần, hiện tại chợt nghe thấy, hốc mắt liền có chút chua xót “Ông ở đó làm gì thế?” Hứa lão phu nhân mới vừa mở mắt, liền thấy quản gia nhà mình cũng chính là người bạn già lâu đời của bà đang lén lút làm chuyện gì đó. Nghe thấy tiếng gọi của phu nhân, lão quản gia theo bản năng xoay người. Hứa lão phu nhân vừa định nói chuyện, liên thấy đối phương lệ rơi đây mặt, bà ngần người, nói: “Ông, ông đây là xảy ra chuyện gì thê?” Lão quản gia mới ý thức được chính mình thật thô, vội vàng xoa xoa nước mắt, nói: “Phủ nhân, tôi đã thất lễ, tội lỗi tội lỗi.” “Không nói cái này, đang yên đang lành, ông khóc cái gì?” Lão quản gia vội vàng rút tai ra rồi nói, “Phu nhân, bà nghe đi.” Hứa lão phu nhân còn chưa kịp hỏi : một câu “ nghe cái gì ‘, đã bị kia tiếng đàn kia hấp dẫn. Trước mắt bà ấy dường như hiện ra khuôn mặt Tiêu Như. . [ Mẹ ơi, mẹ xem con luyện xong khúc này rồi! Con đàn cho mẹ nghe nhé! ] [ Mẹ ơi, nghe có hay không? ] [ Mẹ ơi, con muốn thí vào học viện âm Hi con muốn chuyên tâm luyện đàn. [ Mẹ! Vì sao chứ ! Vì Sao mẹ lại làm như vậy! Con không muôn nữa, con cả đời này không muôn đánh đàn nữa! ] “Phu nhân, phu nhân……”