Chương 583 Hạ Lan Hinh điều chỉnh tốt cảm xúc, trên mặt nhìn không ra nửa điểm bất ổn, nói: “Anh trai đừng nói đùa, giữa em và Trì Thành chỉ là bạn bè thôi.” Hạ Minh Kiệt cười nhạo một tiếng, căn bản không tin, nhưng cũng lười phải nhiều lời. Cha mẹ Hạ tuy rằng cưng chiều con trai, nhưng vẫn là yêu cầu hắn đi kè kè theo Hạ Lan Hinh, cũng tranh thủ đề lại án tượng tốt trước mặt Hứa lão phu nhân. Mà bên kia, người ôm suy nghĩ như vậy cũng có rât nhiêu. Đặc biệt là sau khi đã biết thế lực phía sau Hứa lão phu nhân, Cổ Băng Băng cũng động tâm. Sau khi cô ta trở lại nhà họ Có, làm tiểu thư Họ Cố cũng đạt được không ít sủng ái, nhưng cô ta cũng không ngồc, còn có thê phân rõ thứ nào là thật thứ nào là giả. Ngoại trừ người cha hơi thở thoi thóp năm trên giường bệnh đến nay còn chưa tỉnh lại kia ra, cũng chỉ có anh cả. Cố Lăng Hiên và anh hai Cố Cẩm Minh là thiệt tình che chở cô ta, những người còn lại ở dòng bên họ Cố cũng không một ai thèm đề mắt tới cô ta, chỉ xem cô ta như chim hoàng yễn mà nuôi dưỡng mà thôi. Nếu là Cố Băng Băng của trước đây thì đã sớm vui mừng muốn chết, ước gì được trải qua cuộc sông thoải mái như vậy, căn bản cũng không thèm suy xét người khác có thật lòng chiều chuộng thương yêu cô ta hay không. Nhưng hiện tại, cô ta có chút SỢ hãi, cô ta cân thiết phải bỏ ra chút sức lực, mau chóng ngôi vững trên vị trí này, như vậy thì lỗi tắt nhanh nhất chính là được một nhân vật lớn ủng hộ, cô ta nghe nói đứa con gái nuôi nhà họ Hạ có quan hệ không tồi với Hứa lão phu nhân cho nên mới nhận được nhiêu sự tôn trọng như vậy. Cố Băng Băng cũng nghĩ bản thân sẽ thua dưới tay một đứa con gái nuôi, nhưng mà lúc này Cố Băng Băng căn bản đã quên mắt, cô ta thậm chí còn không phải là con nuôi, chẳng qua cũng chỉ là hàng giả mà thôi. Cố Băng Băng dưới sự trợ giúp của hâu gái, thay một bộ lễ phục lộ lưng, đem dáng người hoàn mỹ tôn lên, làn da-vốn có của cô ta là màu nâu, nhưng sau khi tốn một số tiền lớn để bảo dưỡng thì đã trắng lên rất nhiều, cho nên cô ta chỉ hận không thể để tất cả mọi người nhìn ngắm. Khi Cố Lăng Hiên và Cố Cẩm Minh đahg ở thư phòng bàn chuyện, Cố Băng Băng đã mang vẻ mặt hưng phân xông tới. “Anh cả, anh hai, đẹp không!” Nói rồi, Cố Băng Băng còn xoay một vòng tròn, vẻ mặt đây hào hứng. Khi Cố Lăng Hiên thấy rõ phần lưng hở ra một mảng lớn lập tức nhíu nhíu mày, nói: “Quá hở hang, hơn nữa nêu không khoác áo, sẽ lạnh đấy.” Hiện tại đã là cuối mùa thu, sắp tiền vào mùa đông, ăn mặc mát mẻ như thế thật sự không ổn. Nhưng Cố Băng Băng lại bĩu bĩu môi, nói: “Mới không lạnh đâu, bên trong hội trường khẳng định có hệ thông tự động sưởi âm mà, sẽ không lạnh đâu! Anh cả, anh chỉ cần có đẹp hay không là được.!” Cố Lăng Hiên rất muốn nói, bộ lễ phục như vậy không thích hợp cho tiêu thư thê gia nhà bọn họ mặc, thật ra chỉ có những nữ minh tỉnh mới thường có lôi ăn mặc như vậy, nhưng Cô Lăng Hiên còn chưa kịp mở miệng, Cố Cẩm Minh đã ném cho anh trai một ánh mắt ấn ý. “Đương nhiên là đẹp, Băng Băng mặc cái gì cũng đều đẹp.” Cố Băng Băng nghe thì vui vẻ, “Quả nhiên vẫn là anh hai tỉnh mắt hơn . em liền mặc bộ này nhé!”