Chương 611 Di động lại vang lên. Vẫn là dãy. số lạ nhưng quen thuộc kia, lại là giọng biến âm quen thuộc. “Tôi liền biết cô sẽ không nghe lời ngoan ngoãn mà chuẩn bị tiền như vậy, cô hoàn toàn không lo lắng tới sống chết của người phụ nữ này sao?” “Các người sẽ không giết chị ấy.” “Cô chắc chắn như thế ư?” Giết chị ấy đối với các người cũng chẳng có lợi gì cả, các người không dám đắc tội với Tạ Trì Thành.” “Cô xác định Tạ Trì Thành sẽ vì một người phụ nữ như thế mà hao phí công sức sao?” “Không xác định.” “Nhưng tôi xác định nều tôi nói muốn điêu tra, anh ây sẽ giúp tôi.” Diệp Như Hề bình tĩnh dùng tên tuổi của Tạ Trì Thành để chiếm được lợi thế nhiều hơn. Bên kia truyền đến giọng nói đầy trào phúng: “Cô khẳng định chắc chắn là tôi sợ Tạ Trì Thành như vậy sao? Nếu như tôi giết người phụ nữ này, bỏ chạy ra nước ngoài, Tạ Trì Thành cũng không làm gì được.” “Anh sẽ không. Bởi vì anh làm như vậy cũng không có được gì cả. Cuộc mua bán này sẽ không có lời.” “Cô vẫn thông minh như vậy nhỉ. Nói Ông đó, như vậy thì thật sự không có ời —m Bên kia bỗng nhiên thay đổi một giọng khác, chính là đã tắt đi máy biên âm, mà sau khi lộ ra giọng thật của đối phương, giọng nói kia, chính là cơn ác mộng của Diệp Như Hề. “Diệp tiểu thư, cô còn nhớ rõ tôi không? Tôi thì vô cùng thương nhớ cô đây.” Diệp Như Hề nghe thấy tiếng nói kia thì St nữa không cầm nỏi điện thoại, không thể không đỡ lấy sô pha, cô gắng đứng vững. “Là anh?!” “Xem ra Diệp tiêu thư còn nhớ rõ, thật là vinh hạnh.” Giọng nói này, là Trần Nhất Hồ! Là tên khốn kiếp đã hai lần bắt cóc cô! Cô vốn dĩ còn nghĩ tên này hẳn là sẽ không dám trở vê, không nghĩ tới, hắn còn dám mò về! “Đang kinh ngạc lắm à? Không cần kinh ngạc, qua một lần Tạ Trì Thành khiến tôi ăn đủ đau khổ, tôi thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, nhưng mà chẳng sao cả, con người của tôi đây luôn mạng lớn, cho nên tôi lại quay vệ rồi, mà lân này đây tôi lại trùng hợp nhận được nhiệm vụ liên quan tới cô.” Trong giọng nói của Trần Nhất Hồ còn mang theo niềm vui sướng bí ẩn nào đó. “Nhìn vào sự quen biết giữa hai chúng ta, tôi không ngại nói cho biết, cái khoản một ngàn vạn giẻ rách kia tôi căn bản ¡không cân thiết, thứ tôi muốn cô hẳn là rất rõ ràng, càng là. không chiếm được, thì lại càng. muốn. Tôi đã nhớ thương cô thật lâu.” “Anh không sợ chết sao?” Diệp Như Hề hận không thể giết người đàn ông này ngay lập tức. “Sợ, như thế nào lại không sợ chứ, tôi cũng đã suýt chết vài lân rôi, giờ không phải còn chưa chết sao?” Tràn Nhất Hồ ở đầu dây bên kia một tay câm di động, nhưng bên còn lại thì trồng rồng, đó là cái giá hắn phải trả để giữ lại cái mạng.