Chương 620 Là cô quá ngốc. Thậm chí còn liên luy tới Tiểu An. Diệp Như Hề cúi đầu nhìn Tiểu An, ánh mắt chậm rãi trở nên kiên định, “Tiểu An, mami sẽ không để con xảy rạ chuyện.” Đúng lúc này, môt loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, còn đi cùng với tiêng nói chuyện rì râm. “Đáng chết! Không có ở nhà vệ sinh! Người phụ nữ kia đã chạy tới nơi nào?” “Chết tiệt thật, mang theo một đứa trẻ nữa mà lại không thây đâu cả.” “Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, kéo dài không được bao lâu nữa, thời gian uy hiếp con tim cũng có hạn.” “Trên camera theo dõi chính là ở khu vực này, chia nhau đi lục soát, nhanh lên!” Trái tìm Diệp Như Hề căng thẳng, che lại miệng Tiểu An, nơm nớp lo sợ chờ đợi, ngay cả hô hắp cũng thả chậm lại. Sau khi những bước chân đó đi ra xa hơn một chút, nhưng bọn chúng tuyệt đối còn chưa rời khỏi phạm vi khu vực này. Diệp Như Hề buông tay ra, đưa điện thoại di động nhét vào tay Tiểu An, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa lúc mami bảo con chạy, con lập tức Xoay người liền chạy, đừng quay đầu lại, có biệt không? Chạy thẳng tới nhà ăn lộ thiên cuối tầng ba, khoảng cách tầm 300 m, nơi đó tín hiệu sẽ không bị chặn.” Vẻ mặt Tạ An đầy hoảng sợ, ý thức được mami đang muôn làm chuyện gì. “Không! Mami, con không muốn tách ra khỏi mẹ đâu! Con không cần! con sẽ bảo vệ mẹ!” “Tiểu An.” “Con không muốn, hu hu hu, đừng để con rời xa mamil” “Tiểu An, Nhạc Nhạc còn đang chờ con.” “Không! Không có mami, Nhạc Nhạc sẽ khóc! Em gái tỉnh dậy sẽ khóc đấy!” Diệp Như Hề cúi đầu hôn hôn lên phân trán thẫm đẫm mò hôi của con trai, khàn giọng nói: “Cho nên, con nhất định phải chạy tới bằng cách nhanh nhất, gọi điện thoại cho daddy của con, được không?” Tạ An ngơ ngần cầm di động, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt. Diệp Như Hề đã nói một câu có sức nặng hon cả. “Tiểu An, gọi điện thoại cho daddy, me và cục cưng trong bụng còn có thể cứu được, nhưng nêu chúng ta đều ở nhà, daddy và Nhạc Nhạc sẽ vĩnh viên mật đi chúng ta.” *“Mami biết con là đứa trẻ ngoan, cũng là một cậu bé rất kiên cường, đúng không? Mạmi biết là con có thê, nhát định có thể.” Tạ An lại muốn khóc, nhưng không dám khóc thành tiếng, nước mắt như trân châu rơi xuông viện lớn viên nhỏ, một tay còn gát gao bắt lầy góc áo của mami cứ năm chặt như vậy không muốn buông tay. Diệp Như Hề cố gắng đè nén, cô không đành lòng nhưng những người đó sẽ rất nhanh lục soát tới đây, không còn nhiều thời gian nữa. Sắc mặt cô nghiêm túc, cuối cùng hỏi một câu: “Tiểu An, mamii có thể tin tưởng con được không?” Tạ:An không nói gì. Diệp Như Hề lặp lại một lần.