Chương 630 Diệp Như Hề cũng không nhiều lời hỏi thêm, nhưng thật ra là Lâm Tử Ngang có chút không được tự nhiên, có lẽ là do bản thân chột dạ cho nên ở trong phạm vi khả năng cho phép, đều sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Như Hề và Tiểu An. Đám người ở bên ngoài thấy vậy, chỉ cho răng Lâm Tử Ngang ban phát thương hại vớ vẫn, nhưng chỉ có bản thân Lâm Tử Ngang tự biệt, vận mệnh cuối cùng của tất cả nhữ ng người ở đây, chỉ sợ còn phải dựa vào người phụ nữ này. Bọn họ chọc giận một con mãnh thú đã ngủ say, nêu không một chút đảm bảo cuối củng, chỉ sọ ngay cả chết cũng không có chỗ đặt chân. Cho dù quyết định phản bội Tạ Trì Thành, anh ta vẫn muốn được sống nha. Tạ An bảo vệ bên cạnh mami, vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Lầm Tử Ngang như cũ. Lâm Tử Ngang xấu hỗ sờ sờ mũi, để nghị một câu: “Hai người, muôn đi ra ngoài dạo một chút không?” “Chúng tôi có thể đi ra ngoài ư?” “Đừơng nhiên là không được, nhưng nếu có tôi đi theo thì có thể, chúng ta cũng sẽ không ở chỗ này quá lâu đâu.” Diệp Như Hề không có từ chối, cô không nghĩ hoàn toàn ngồi chờ chết ở chỗ này. Lâm Tử Ngang nói được thì làm được, thật sự dẫn theo Diệp Như Hề và Tiêu An ra cửa, vừa mới ra khỏi phòng, Diệp Như Hề đã thấy những người đang ngôi trong phòng khách. Chỉ liếc mắt một cái, trái tim cô đã run rây, hơi thở toàn thân nhữ ng người này phát ra đều không phải là người thường có được, ánh mắt của bọn họ quá sắc bén, nhử là dã thú đang muôn ăn thịt người. Những người này có phải đều không có ý tôt gì hay không 2 “Lâm, cậu đang muốn dẫn bọn họ đi đâu thế?” Lâm Tử Ngang dùng vẻ mặt không sao cả, thoải mái nói: “Cũng chỉ đi ra bên ngoài dạo một chút. Ở chỗ này buồn chán lắm, đều sắp khiến người ta chán tới sinh bệnh rôi.” “Bọn họ hiện tại đang là con tin.” “Tôi biết, nhưng hai người này vẫn là do đích thân tôi mang vệ đây, tôi mang họ đi ra ngoài dạo chút thì có chuyện gì không?” Người kia bị đối đáp mà nói không nên lời, cuồi cùng chỉ đành bất lực kéo theo một câu: “Cậu nhớ rõ mang thêm vài người nữa.” Lâm Tử Ngang lộ ra sắc mặt không kiên nhẫn , “Đã biết, đừng có dài dòng.” Còn có thêm vài người đi theo sau, Diệp Như Hề nắm tay Tiểu An, dưới sự theo dõi của bọn họ mà ra khỏi căn biệt thự. Nhưng sau khi vừa ra ngoài, trái tim Diệp Như Hề cũng đông lạnh. Diện tích hòn đảo nhỏ này cũng không lớn, hơn nữa cũng chưa từng trải qua khai phá, khai thác, căn bản không có nhìn thấy những người khác, khó trách Lâm Tử Ngang yên tâm đưa bọn họ đi ra ngoài. Diệp Như Hề dập tắt ý tưởng muốn câu xin người khác hỗ trợ, cô năm tay Tiểu An, tâm tình càng lúc càng kém. Mä cô cuối cùng cũng biết vì sao Lâm Tử Ngang một hai muôn dẫn cô ra ngoài đi dạo, là vì muôn cô nhìn rõ sự tình mà từ bỏ ý định chạy trốn, miễn cho chịu khổ bú tội. Lâm Tử Ngang vừa đi vừa nói: “Hòn đảo này còn chưa được đặt tên, chị cũng đi không xong, chúng ta cũng sẽ không ở lại đây quá lâu, chị yên tâm, chờ sau khi mọi chuyện đã làm xong, chúng tôi sẽ đưa mẹ con chị trở về.