Chương 672 Lúc này, Tạ Trì Thành mang vẻ mặt mắt kiến nhẫn, gân như viết rõ hai chữ lãnh khốc trên mặt, cặp. mắt đen láy không chút khách khí mà phóng ra tài lạnh lẽo, ngay cả chặt đôi môi mím chặt cũng b ắn ra vẻ sắc bén người sống chớ tới gần. Vưu LỊị Tư gần như bị vẻ thù địch của anh làm giảm khí thế, cô ta hung hăng nhéo chặt lòng bàn tay mình, thật vất vả mới tìm được cơ hội, cô ta không thê lãng phí. Vừa rồi cô ta đã nhìn thấy người phụ nữ kia, cơ hội đã gân ngay trước mắt. “Caesar, em cứ tưởng rằng sau khi trở về anh sẽ tới tìm em. Giọng nói thật dịu dàng, cùng với tiếng ho khan trầm thấp. Vưu Lị Tư lớn lên rất xinh đẹp, bởi vì sinh bệnh nên sắc mặt rất trăng, cô ta không mang theo mắt nạ, để lộ khuôn mặt xinh đẹp xuất sắc, ở dưới ánh trăng đúng là đẹp đến mức không gì sánh được. Đáng tiếc, người đàn ông trước mặt lại không nhìn ra được vẻ đẹp như vậy, trên mặt anh chỉ còn lại sự mắt kiển nhẫn. Nhưng anh cũng không rời đi, vừa rồi Vưu Lị Tư đã nói ra những lời kia, cũng tỏ vẻ không cân anh trả lời làm gì, chỉ cân anh đứng nghe là được, cho nên anh đã đồng ý với cô ta. Giờ phút này Tạ Trì Thành chỉ muốn cô ta nhanh nhanh nói xong rôi cút đi, Diệp Như Hề đã biên mắt khỏi bữa tiệc, anh muôn đi tìm cô. Thậm chí còn sự nhẫn nại của anh với Vưu Lị Tư đã đạt tới giới hạn, chỉ cân tìm được người phù hợp có thể hiến tủy sống cho Nhạc Nhạc, người đầu tiên anh muốn xử lý chính là Vưu Lị Tư. Vưu Lị Tư cũng không biết người đàn ông cô ta muôn chiêm hữu lại muốn giệt mình, chỉ muốn nhảy nhót diễn trò cho người phụ nữ kia biết khó mà lui. “Caesar, trước một ngày anh rời đi, em đã chạy ra khỏi bệnh viện, em liều mạng muôn đi gặp anh, em tình nguyện cùng anh tới Trung Hoa, tình nguyện tới một đất nước xa lạ sinh sông, chỉ cân anh còn giống như trước đây, bên người chỉ có mình em.” Trong lòng Tạ Trì Thành cười lạnh, trong đám danh viện, cũng chỉ có một mình Vưu Lị Tư cả gan tới gân, thậm chí không tiếc giá nào mua chuộc người bên cạnh anh, không mặc gì cả mà nằm trên giường đợi anh, nhưn ng lại bị anh phát hiện, cho nên đã bảo người vứt thăng cô ta từ trong phòng ra ngoài. “Caesar, em rât yêu anh, trên đời này không có người nào yêu em hơn anh, em biệt từ trước anh đã muốn làm ăn ở vùng Trung Đông , em có thể giúp anh, gia tộc của em có quan hệ với người ở vùng Trung Đông, có em hỗ trợ, anh sẽ khai thác được bản đồ của riêng mình, sẽ có được càng nhiều.” Tạ Trì Thành đã hoàn toàn mắt kiên nhẫn, năm đó anh bỏ lại tất cả thì chính là đã có ý nghĩ thoát ly khỏi lĩnh vực kia, vùng Trung Đông ư? Anh sớm đã không để bụng tới việc làm ăn bên đó, giờ phút này anh chỉ muốn bắt lại con mèo nhỏ bỏ trốn của mình vê.. Làm cái gì vậy, đang mang thai còn chạy khắp nơi? Thật sự nên để cô cảm nhận một chút độ nguy hiểm của nơi này, như vậy cô sẽ không còn rời khỏi tâm mắt anh nữa. Vưu Lị Tư nhìn ánh mắt Caesar đã bay tới nơi xa, hận đến mức suýt nữa cát rách môi dưới, người nam nhân này không muốn nghe cô ta nói chuyện tới mức đó sao? Cho dù cô ta đã thô lộ với anh như Vậy, anh còn nghĩ tới ả đàn bà kia nữa ư? Vưu Lị Tư kiềm chế không nồi sự phẫn nộ và ghen ghét đang lan tràn, cô ta thậm chí còn không kịp sắp xếp lại câu từ tiếp theo, mà là trực tiêp lớn mật tiến lên một bước, ôm chằm lấy người đàn ông kia. Trong lúc Tạ Trì Thành theo bản năng muôn đây cô †a ra, cô ta đè thấp giọng nói: “Nếu như giờ anh đây em ra, em sẽ tự sát, hiện tại lập tức tự sát.”