Chương 676 Câu cuối cùng, Tần Phong lại lặp lại ý trước đó. Diệp Như Hề biết bản thân trồn không thoát, từ trước đến nay đều là như thế, anh muốn gặp cô, chưa từng có chuyện không gặp được. Diệp Như Hề cũng không có nhiều lời, cô theo Tân Phong qua đó. Đưa được người tới thư phòng, Tần Phong lập tức rời đi, Diệp Như Hề hít sâu một hơi, mới đầy cửa và đi vào. Toàn bộ thư phòng trang trí theo phong cách phục cô xa hoa, trang trí toàn bộ bằng gồ chạm khắc nặng nêệ, mà người đàn ông đang ngồi trong trung tâm căn phòng càng khiên trái tim cô nặng nề hơn. Diệp Như Hề bỗng nhiên đi không nồi nữa, cô đứng ở cạnh cửa, cho đến khi người đàn ông ngâng đầu lên. “Vì sao còn đứng ở nơi đó ?” Giọng nói trầm thấp nghe không ra chút cảm xúc vui buôn. Diệp Như Hề căng da đầu đi vào. “Ảnh tìm em sao?” Tạ Trì Thành buông văn kiện trong tay, đứng lên, chậm rãi tới gân Diệp Như Hề. Diệp Như Hề lùi về phía sau từng bước một, cô thật sự không thích ứng nội vẻ thù địch trên người anh, cho đến khi không còn đường để lùi nữa phía sau lưng cô đã là kệ sách. Lúc này, trong thư phòng im ảng, cửa đã bị đóng lại, nơi này chỉ có bọn họ, quá an tĩnh, tính, Diệp Như Hề nghe thấy tiếng tim mình đang đập tinh hơn, không biết là bởi vì cảm thấy sợ hãi, hay là vì hơi thở của anh đang gân sát. Anh vươn một tay chống bên tai cô, anh mắt nhìn chằm chằm cô , nhìn cô hoảng hốt. Diệp Như Hề hô hập cũng dồn dập, nhưng càng hít thở nhanh thì càng cảm nhận hơi thở của anh rõ rệt hơn, Diệp Như Hề bối rồi, nghẹn tới đỏ mặt, cuỗi cùng không lựa lời mà nhảy ra một câu: “Anh chạm vào bụng em. Bầu không khí vốn dĩ còn khẩn trương căng thẳng đã bị câu nói này phá vỡ. Một tia bực bội của Tạ Trì Thành cũng vì câu nói này mà lập tức tan thành mây khói, anh cong cong khóe môi, vẻ lạnh nhạt trong mắt tiêu tán, thay vào đó là tràn đây ôn nhu. Một bàn tay khác của anh đặt lên phần bụng hơi nhô lên của cô, nhẹ nhàng vuôt ve, cảm xúc mềm nhẹ cùng với nhiệt độ nóng rực từ bàn tay anh k1ch thích khiến sau lưng cô nỗi lêri một tầng da gà, nhịn không được còn ‘ưm’ một tiếng. Một tiếng rên khe khẽ khiến bầu không khí lập tức trở nên ái muội. Đáy mắt Tạ Trì Thành càng trỏ nên sâu đen hơn, thậm chí còn có chút đỏ, anh trực tiếp áp xuông, phủ lên môi cô, gắt gao dây dưa. Diệp Như Hề bị hôn đột ngột tới mức trở tay không kịp, hai mắt trừng lớn, ngay cả việc nhắm mắt cũng quên mất, cứ nhìn khuôn mặt anh tuân phóng đại trước mắt, quên mất hô hập. Đến lúc cô sắp hít thở không thông nữa anh mới giãn ra khoảng cách, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, khiến hai má cô hông một mảnh. “Ngay cả hô hấp cũng không biết à?” Giọng anh khàn khàn khác lạ, cũng hập dân vô cùng.