Chương 679 “Khóc xong rồi à?” Áy vậy anh còn muôn hỏi một câu. Diệp Nhự Hề hận không thể đào một cái hố để mình chui vào trong. “Đừng nói nữa…… Tạ Trì Thành cười khẽ một tiếng, không chồng tay nữa, anh nằm nghiêng qua một bên, bàn tay to ôm trong cô vào lòng, xoay người cô, khiên cô năm nghiêng về phía khác, ôm cô từ sau lưng. “Khóc mệt mỏi rồi thì nghỉ ngơi một lát.” Tư thê này khiên thân thê hai người dựa sát vào nhau không chút kế hở, Diệp Như Hề lập tức đỏ mặt, cô giãy giụa một chút, đã bị người kia ôm chặt hơn nữa. Giong anh trầm khàn bí bách, trầm thâp ghé vào tai cô: “Còn động nữa thì đừng mong được ngủ.” Diệp Như Hề nháy mắt cứng đờ. Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút gợn sóng nào, chỉ là anh ôm cô còn chặt hơn, thấp. giọng nói: “Ngủ cùng anh một lát đi.” Anh gần như không có thời gian để nghỉ ngơi, từ sau khi trở về vẫn luôn bận rộn xử lý mọi chuyện. Tuy anh không sợ chuyện xảy đến, nhựng dù sao năm đó cũng từng điên cuông như vậy, không hề băn khoăn làm việc, giờ anh trở nên cân thận trằm ôn, một đám cáo già ở bên ngoài đang âm thầm đánh giá vị trí của anh. Toàn bộ dinh thự được anh bồ trí tựa như lồng sắt, như ng ở ngoài dinh thự, môi một ngóc ngách đều có người, muốn ám sát anh, còn có vô số thê lực đang theo dõi, nhất cử nhất động đều bị theo dõi. Anh muốn lần lượt loại bỏ những thế lực đó, cũng không phải một việc đơn giản. Bởi vì chuyện này, trong mắt anh thường xuyên che kín tơ máu. Vôn dĩ còn muôn làm chút gì đó thả lỏng một chút, nhưng khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, chút ái muội gì cũng không còn. Anh nói nghỉ ngơi, là thật sự chỉ muốn nghỉ ngơi một chút. Nhưng Diệp Như Hề sao có thể ngủ được nữa? Cô đã ngủ đủ rồi, cũng không buồn ngủ. “Anh buông em ra trước đá.” Giọng cô yêu ớt vô lực. Tạ Trì Thành vùi đâu vào sau cô cô, trâm giọng nói: “Vậy là em không muôn ngủ à? Thê chúng ta làm chút chuyện khác nhé 2” Anh đã thật lâu không được chạm vào cô, khi cô bị bắt cóc mang đi, tới tận Las Vegas, mãi cho đên hiện tại, cũng đã là hơn nửa tháng rồi, anh còn chưa được chạm vào cô. Trước kia anh không có chút hứng thú nào với chuyện chăn gồi, thậm chí là chán ghét, nhưng đụng phải một ‘yêu tinh’ vừa ý thê này, dục vọng đè nén bao năm đã bộc lộ ra hết. Nhưng anh không nỡ xuống tay với cô, cũng không nỡ thấy cô đang mang thai còn phải mệt nhọc. “Tạ Trì Thành!” Diệp Như Hề thật sự sợ anh sẽ làm gì đó, dù sao tình huống cô mang thai cũng không được ôn định, cũng không thể chịu nỗi nhiều giày vò, rất nhiều lần cô đều cho răng bản thân sẽ không giữ nôi đứa nhỏ. Cho nên cô không dám động đậy, thân thể căng cứng dựa lưng vào lồng ngực anh. Nhận thây được cô cứng người lại, Tạ Trì Thành khẽ cười một tiếng, nói: “Thả lỏng một chút đi, nêu em không muôn anh cũng không Ì làm gì em đâu. Anh cũng không đến nôi thèm khát như vậy.