Chương 702 Tạ Trì Thành phát hiện người bên cạnh hình như có khẽ cười, anh cúi đầu, thân mật nói: “Cười cái gì?” Diệp Như Hề không nói rõ cho anh bản thân đang cười cái gì, chỉ là cúi đầu tùy tiện chỉ vào một món đồ, nói: “Cái kỉa khá xinh đẹp.” Tạ Trì Thành theo mắt cô nhìn ra, biểu cảm lúc này khẽ ngây ngắn cả người. Diệp Như Hề cũng mới phát hiện ra đồ vật mình vừa chỉ tới, là một đôi nhẫn. Đôi nhẫn kia đặt trong số những đò xa hoa lộng lẫy lại không chút nồi bật, mộc mạc tự nhiên. Cô nhìn nhìn, không tự chủ được đi vệ phía kia, đó là một đôi nhẫn vàng trắng, ở giữa được khảm một viên đá quý màu hồng nho nhỏ Diệp Như Hề nhìn về phía đôi nhẫn, bỗng nhiên nói: “Tôi muôn cái này.’ Tạ Trì Thành không chút phản đối, trực tiếp bảo người gói lại, cặp nhẫn này cũng không đất, ít nhất chúng có giá rẻ nhất trong số những món đồ ở đây. Ngay lúc Tạ Trì Thành chuẩn bị đưa ra tâm thẻ đen kia thanh toán, Diệp Như Hề ngăn cản, lại đưa thẻ của mình ra, sử dụng tiếng Anh nói: “Dùng cái này.” Tạ Trì Thành có chút kinh ngạc. Sau khi quẹt thẻ xong, Diệp Như Hề tính toán một chút, Cặp nhân này gân như đã sử dụng hết SỐ tiền cô có thê tích góp, sau khi lấy ra một ngàn vạn tiền chuộc kia, cô gần như chăng còn lại gì. Nhưng cô không hề hối hận. Cô gắt gao siết chặt hộp nhỏ, một bàn tay thon dài chợt vươn lại đây, xèo ra trước mặt cô. Cô ngắng đầu, đối diện với đôi mắt đen láy của Tạ Trì Thành. Anh nói: “Đeo lên cho tôi” Diệp Như Hê siêt lây hộp nhân, vẫn lun không động đậy, trước khi sắc mặt anh thay đôi mới chậm rì rì lấy ra một chiếc nhẫn nam trong hộp đeo vào ngón áp út của anh, thật sự rất thích hợp. Sau đó Tạ Trì Thành rất tự nhiên cầm lấy nhẫn nữ đeo vào ngón áp út cho cô, rồi sau đó trực tiếp năm lầy tay cô, tùy ý nói: “Em thích đơn giản ư? Vì sao lại không nói.” Thái độ của anh có chút hồi hận. Anh tặng cô chiếc nhẫn kim Cương, lớn nhật, là loại kim cương tỉnh khiết nhật hiện tại, bỏ ra số tiền lớn chế tác nhẫn cưới, nhưng cô chưa từng mang nó. Anh từng cho rằng lấy những gì tốt nhất trong khả năng của mình cho cô, đó là điều chính xác nhất. Nhưng anh đã quên, nó cũng chưa chắc thích hợp với cô. Diệp Như Hề nhìn hai bàn tay giao nhà chậm rãi thu hồi tầm mắt, đờ đẫn nói: “Không có gì.” “Còn thích cái gì?” Anh nghiêng đầu dựa vào rất gần, ở trong mắt người khác trông thật sự vô cùng cưng chiêu. Diệp Như Hê ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuần tú tuần tú gần sát, có hoảng hốt một chút, Tạ Trì Thành dịu dàng như vậy luôn có thể khiến cô sinh ra mê luyến, hoàn toàn khác biệt với vẻ tàn bạo của anh. Nhưng đau đón còn lại trên thân thể đã nhắc nhở cô, người đàn ông này cũng không hè thích hợp với bản thân như cô từng nghĩ. Cô bỗng nhiên nói: “Tôi mệt mỏi.” Tạ Trì Thành dừng một chút, nghiêm túc nhìn cô, phát hiện mặt cô thật sự có vẻ mệt mỏi, liền nói: “Được, chúng ta liền trở về.’ Mang cô ra ngoài giải sầu, hẳn là tâm tình có tốt hơn rôi đi?