Chương 744 Tình huống của Diệp Như Hề còn nghiêm trọng hơn Tông Giai nghĩ, cô ấy không thể không liên thủ với Lục Tư Viễn, tính mạng Diệp Như Hề không. thể chịu đựng thêm lần đả kích nào nữa. Diệp Như Hề đã tỉnh lại ngay ngày. hôm sau, sau khi tỉnh cô không nói lời nào, cứ như vậy ngân người trọn tròn mắt, ánh mắt trồng rồng vô cùng. Tống Giai cũng không rời đi, luôn kè cạnh bên cô, nhưng cho dù cô ấy nói tới chủ đề gì, cũng không có được đáp lại, Diệp Như Hề giông như đột nhiên mất đi khả năng nói chuyện. Nhưng chuyện càng nghiêm trọng hơn chính là, paparazzi đã biệt Diệp Như Hề ở bệnh viện, còn sử dụng mánh khóe ngụy trang thành nhân viên bệnh viện đề chụp lén. Lần đó vẫn là Tống Giai phát hiện người y tá này không thích hợp, sau đó mới cướp camera ân trong túi anh ta, xóa bỏ tât cả phim ảnh. Nếu như còn tiếp tục kéo dài như vậy thì thật sự khó có thể đề phòng. Tống Giai dứt khoát làm thủ tục xuất viện cho Diệp Như Hề, „không trở lại phòng ở mà Lục Tư Viễn chuẩn bị mà đưa người về thẳng nhà mình, may mà không có paparazzi phát hiện. Tống Giai thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Tiểu Hề, hôm nay cô muốn ăn món gì?” Tống Giai cố gắng dùng giọng điệu bình thản nhất có thể đề nói chuyện . với Diệp Như Hề cho dù cô không hề có ‘chút phản ứng nào. Đôi khi, Tống Giai lại sinh ra ảo giác, giỗng ¡ như linh hồn của Diệp Như Hệ đã chết đi, dự thứ còn lại chỉ là một cái xác không hồn lạnh lẽo mà thôi. Trong cuộc đời làm bác sĩ tâm lý của mình, cô ấy chưa bao giờ gặp phải vấn đề nào khó giải quyết như vậy, Tống Giai thậm chí còn không thê xem Diệp Như Hề như là một người bệnh mà đối đãi, cô ấy đau lòng cho Diệp Như Hề, cho nên luôn đứng ở góc độ bạn bè, càng hy vọng cô ấy có thể khôi phục. Thấy Diệp Như Hề không trả lời, Tông Giai bưng tô cháo lại đây, tay. nghệ cô ấy không tốt lắm, nhưng nâu tô cháo cũng tạm được, khẩu vị thanh đạm, rất thích hợp cho người bệnh. Tống Giai nghiêm túc nhìn Diệp Như Hề, nói: “Tiểu Hề, nên ăn cơm rồi, cô không đói bụng, nhưng Cục cưng trong bụng cô cũng đói bụng rồi. Diệp Như Hề vẫn luôn không có phản ứng, cuối cùng cũng giật giật, trong mắt. tia sáng mỏng manh, cô cầm cái muỗng, nghiêm túc uông cháo. Tống Giai thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ấy còn có người để bận tâm, vậy vẫn có thể cứu chữa được. Uống xong nửa tô cháo, Diệp Như Hề không án nữa, câm muỗng không nói lời nào, Tống Giai cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ. Cuối cùng, đây là lần đầu tiên cô mở miệng sau khi xuất viện, cô nói: “Tôi không muốn chết.” Tống Giai ngắn ra, chỉ cảm thây mũi chua xót, cô ấy đè nén không cho bản thận nghẹn ngào, dịu dàng nói: “Tôi biết, cò sẽ không chết, tôi bảo đảm.” Diệp Như Hề nhếch môi Cười Cười: “Tôi có thể nhìn di động của tôi một chút được không?” Tống Giai do dự một lát, vẫn đưa điện thoại di động cho cô. Diệp Nhự Hề bình tĩnh mở ra Weibo, . không bắt ngờ chút nào, nơi đó là tràng dài bình luận chửi rủa, nhưng hiện tại, cô có thê lướt qua chúng tắt nhanh, tìm được tin tức mình muôn thấy, sau đó khép lại di động.