Chương 761 Nụ cười của Diệp Như Hề cứng đò, chậm rãi cúi đầu. “Xin lỗi, tôi không phải…… Cố ý.” Cô chỉ là không tự chủ được, muốn biểu hiện ra dáng vẻ cô đang rất tốt, rất bình thường. Loại bản năng này giống như đang ép buộc bản thân, khiên cô phân liệt thành hai nửa. Tống Giai rõ ràng, bệnh của Diệp Như Hề có lẽ đã càng nghiêm trọng, cô ấy thậm chí còn bắt đâu hoài nghị năng lực của chính mình, cô hạ quyết tâm, đêm nay sẽ gọi điện thoại cho giáo sư trường mình năm đó, như vậy thì cô sẽ nhận được nhiều chỉ giáo hơn về ca bệnh này. Sau khi đi ra từ bệnh viện, Tống Giai mang theo Diệp Như Hễ trở về nhà, sau khi nhìn cô ngủ say mới rời khỏi nhà. Mà Tống Giai không biết, lần này cô ấy rời đi, đêm nay sẽ là một đêm ác mộc mãi rất lâu sau này của bản thân. Một giác này, Diệp Như Hề ngủ thật trong ác mộng vẫn chưa tỉnh lại. Trong mơ, một tay cô cầm con dao nhỏ, trên dao dính đầy máu tươi, máu tươi tí tách chảy xuống từ trên tay CÔ, sàn nhà đọng thành một vũng máu nhỏ, tên cách nay cô, từng vêt thương chồng chất lên nhau, giống như đã dùng dao rạch lên rất nhiều lần. Mà ở cách đó không xa, cô còn thấy hại vật thể giỗng như hai cái xác năm bắt động trên sàn nhà. Tiểu An và Nhạc Nhạc. Tiểu An và Nhạc Nhạc đều mở to hai mắt, nằm giữa vũng máu. Trên người hai đứa nhỏ máu thịt lẫn lộn, không còn hô hấp, là bị từng vết dao một chém đến chết. Mà hung khí, chính là con dao nhỏ trên bàn tay cô. Cô đã giết chúng. Địích thân giết chết hai đứa nhỏ. Cô còn thấy, Tạ Trì Thành đứng ở trước mặt cô, dùng ánh mắt thù hận căm phẫn nhìn chằm chằm cô. Anh nói, cô đã giết chúng, cô tự tay giết chết con của chúng ta, cô chính là hung thủ giết người. Cô siết chặt dao, muốn phủ nhận, muôn ném con dao trong tay xuống, nhưng làm thế nào cũng không ném ra được, con dao kia giỗng như được mọc ra từ bàn tay cô, dính chặt lấy cô. Hình ảnh vừa chuyền, con dao trong tay cô đâm thẳng vào lồng ngực Tạ Trì Thành. Máu tươi bắn ra, bắn lên mặt cô, ấm áp lại nóng bỏng. Cô đứng ngân ra tại chỗ, đay còn nắm chuôi đao, cô theo bản năng muốn rút ra, lưỡi dao sắc nhọn dính đầy máu đã được rút ra. Tạ Trì Thành run rầy một chút, khóe miệng chậm rãi chảy xuống một tia máu, cặp mắt kia vẫn luôn nhìn cô. Cô khóc, nước mắt làm nhòe đi hai mắt, cô không ngừng nói cho bản thân, đây là đang năm mo, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, nhanh chóng tỉnh lại, tỉnh lại đi! Nhưng cho dù cô có nhắm mắt trợn mắt đện thế nào, cảnh tượng trước mặt đều không hè thay đồi. Dần dần cô cảm thấy, đây là thế giới chân thật. Cô đã giệt Tiêu An và Nhạc Nhạc, còn đậm Tạ Trì Thành một dao, cô điên rôi, cô đã làm chuyện mình không dám làm nhất. “Tôi không phải có ý…… Tôi không Cô khóc, khóc đến thê lương, liều mạng lắc đầu. Nhưng cô rõ ràng nghe thấy tiếng Tạ Trì Thành nói. “Tôi hận cô, Diệp Như Hề.” Lúc choàng tỉnh, gối đầu đã bị nước mắt thắm đẫm, cô ngơ ngắn nhìn trần nhà, tinh thần hoảng hốt, thậm chí trong lúc nhất thời còn không có cách nào phân biệt là cảnh trong mơ hay thật.