Chương 773 Tống Giai là sinh viên xuất sắc nhất tốt nghiệp ngành bác sĩ tâm lý, tất cả những kê hoạch hoài bão to lớn của cô chưa được triên khai lại bị bẻ gãy. Cô hối hận, cô nên chịu trách nhiệm cho sự tự phụ của mình. Giáo viên của cô từng nói, lòng người là thứ khó cân nhắc nhật, cô hẳn là nên trực tiếp r nói cho Tiểu Hè, đúng ra nên cùng cô ấy đối mặt với sự thật rồi cùng nhau tìm ra phương pháp trị liệu khác, chứ không phải lừa gạt, dẫn tới việc cô ấy ra đi như vậy. Tạ Trì Thành nhắm mắt, nói: “Cô AV-.- Ở nơi nào 2” Tống Giai giống như đã mắt đi linh hôn, ngân người xoa xoa nước mắt, nói: “Tôi an táng ở nơi mà cô ấy thích nhất.” Nơi đó, là bên cạnh phần mộ của mẹ cô ấy. Sau khi Tống Giai nhận được hũ tro cốt sau khi hỏa táng, liền vội vàng mang tới nơi non xanh nước biêc kia, đây là nơi Diệp Như Hề đã từng cười nói với cô lần đó…… Nếu như tôi chết, tôi hy vọng có thể chôn ở bên cạnh mẹ mình. Một trần nhỏ vốn dĩ quê mùa lạc hậu bỗng nhiên nghênh đón một đoàn khách phú quý giàu có. Khi những chiếc siêu xe chỉ được nhìn thây qua TV lái vào trong thị trần đã dân tới trận ôn ào không nhỏ, ngay cả cơ quan địa phương cũng cảm thấy chân động. Nhìn dãy biển số xe đều đến từ Đề Đô, chỉ bởi điểm này thôi cũng đủ chân kinh rồi, nhưng vô cho dù bọn họ có hỏi thăm thế nào, cũng không thể moi được chút tin tỨc gì về thân phận của những người kia. Nhưng những chuyện này cũng chỉ là khởi đâu. Sau đó càng lúc càng có nhiều siêu xe hướng về phía này, trấn nhỏ vốn tĩnh lặng nay như là giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi, lập tức nỗ tung. Mà mục đích của tất cả các vị khách ghé qua, đều là mảnh đất hoang vu tọa lạc phía sau thị trấn. Lúc này, trên núi hoang, một người đàn ông đưa mắt nhìn phong cảnh núi sông trước mặt, lắng lặng đứng cạnh hai phần mộ, một phân mộ có vẻ rất xưa cũ, một phần thì mới tinh sạch sẽ. Lục Tư Viễn yên lặng đứng ở chỗ này, đưa mắt nhìn chăm chú vào dòng chữ trên bia mộ mới kia, sắc mặt anh tiều tụy, bộ quân áo trắng tinh khôi còn dính vài vệt bùn đất. Đây là một ngọn núi hoang, không có con đường nào được xây dựng, chỉ có thê dựa vào bản thân mà leo lên tói đây. “Tiểu Hề, anh tới thăm em đây.” Anh dừng một chút, nói tiệp: “Nơi này khá tốt. Còn có…… mẹ em ở bên cạnh em nữa.” Giọng Lục Tư Viên nghẹn ngào, anh không tiếp tục nói gì nữa, chỉ cúi đầu, khóe miệng hàm chứa cười khổ cơ hồ sắp che giấu không nỗi. Anh chậm rãi đến gần hơn chút, sau đó duỗi tay chạm nhẹ vào phân bia mộ lạnh lẽo, cảm giác cứng răn lạnh băng, khiến anh không kìm được mà run rây thân mình. Anh đưa một tay che mắt, chất lỏng âm áp chậm rãi chảy xuống, từng dòng nhỏ trên bia mộ. – Rất lâu sau, anh nghe được một loạt tiếng. bước chân phía sau, quay đầu lại, vẻ bi thương trên mặt nháy mắt hóa thành thông hận cùng chán ghét. Người đi đầu đoàn người chính là Tạ Trì Thành một thân tây trang màu đen. Phía sau anh là đoàn người Tần Phong và Lâm Tử Ngang cũng mặt tây trang đen, bọn họ mang theo một thân phong sương, ai ai cũng yên lặng, môi một bước đi giỗng như người phán xử đi ra từ vực sâu. “Tạ Trì Thành, sao anh còn dám đặt chân tới nơi này?” Lục Tư Viễn không kìm chế nỗi mà gãn giọng khó chịu. Tạ Trì Thành không trả lời, ánh mắt xuyên qua Lục Tư Viễn nhìn về phía, bia mộ phía sau đối phương, ánh mắt sâu thẳm.