Chương 776 “Cô ấy vì sao phải dùng cái này lừa người? Tạ Trì Thành, cô ấy đã chết, chết trên bàn phẫu thuật, mang thai đứa con của anh, nêu không cô áy đã có thể vượt qua.” Giọng Lục Tư Viễn nghẹn ngào, anh ôm đâu, chậm rãi ngôi bệt xuông, trong giọng nói mang theo chất vấn. “Vĩ sao anh không thể phát hiện ra sự khác thường của cô ấy sớm một chút? Tông Giai nói, Tiêu Hề là từng bước trở nên nghiêm trọng, ở lúc đậu chỉ cân phát hiện sớm, trị liệu thật tốt, cô ấy sẽ không rơi vào bước đường GIÌMHQS Tạ Trì Thành, anh có biệt bệnh trằm cảm không?, Cô ấy đã tự dỗn ép bản thân tới chết……” Lục Tư Viễn hung hãng đâm một quyên lên mặt đất, giọng nghẹn ngào, “Cô ấy yêu anh như Vậy, vì sao anh không thê chú ý tới cô ấy thêm một chút, He Trì Thành, vì sao hả ?” “Nếu anh còn có chút lương tri cuối cùng, hãy buông hũ tro cốt kia xuống, trong tất cả mọi người, chỉ mỗi anh không xứng tới thắm cô ấy!” “Tạ Trì Thành, đủ rồi, dừng tay đi.” Câu nói cuối cùng của Lục Tư Viễn còh mang theo khẩn cầu. Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ hít thở không thông của Lục Tư Viễn, anh mở ra hũ tro cốt kia và nói: “Tôi không tin.” Nhưng mà, khi anh cúi đầu nhìn vào trong, lại ngây ngắn cả người. Tần Phong tiến lên một bước, nhìn thoáng qua, nhìn màu sắc, thấp giọng nói: “Ống chủ, đây là sự thật.” Anh biết bên trong sẽ đựng tro cốt. Nhưng anh không biết…… Bên trong lại là tro cốt thật. Hai tay ôm chiếc hộp run rầy, sắc mặt lập tức trắng bệch một mảnh, sự cố chấp và chắc chắn vừa rồi của anh giờ thật nực cười. Lục Tư Viễn thấy vẻ mặt đối phương, cất tiếng cười to, cười đến mức hốc mắt đều ướt đấm, “Tạ Trì Thành, anh cũng có ngày hôm nay! Thật là nực cười!” Từ cổ họng trào tới một dòng tanh ngọt, Tạ Trì Thành đột nhiên cắn chặt môi mỏng, cũng cũng ngăn không được dòng máu khi trào ra. Sắc mặt của anh sớm đã ¡không còn chút hồng nhuận, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập tĩnh mịch. “Ông chủ!” Trong lòng đám vệ sĩ giật thót, liền muôn vây lại đây. “Tất cả đừng tới đây!” Tần Phong ngắn c cản người lại, chỉ đứng yên, ánh mắt hiện lên vẻ lo lãng, Tạ Trì Thành chật vật lau máu trên khóe miệng, anh. ôm hũ tro cốt chuyền qua, đi về phía Lục Tư Viễn. “Cậu thì biết cái gì.” Lục Tư Viễn nhìn một màn như Vậy, thoáng ngạc nhiên, dù thê nào cũng không nghĩ tới đối phương sẽ có phản ứng như vậy, nhưng anh ta như vậy cũng không đủ để xóa nhòa tôn thương mà Tiểu Hè đã phải chịu! Lục Tư Viễn sớm đã biết được tất cả những chuyện liên quan tới bệnh tình của Tiểu Hê từ chỗ Tống Giai, tự nhiên cũng biết…… nguyên nhân chính dân tới bệnh trầm cảm của cô là Tạ Trì Thành. Lục Tư Viễn trào phúng nói: “Như thế nào? Tạ Trì Thành, anh thấy hối hận sao?” Tạ Trì Thành không để ý đến Vẻ trào phúng của đối phương, hội: “Cô ấy đã nói những gì.” Sự có chấp trong giọng nói kia khiến Lục Tư Viên nuốt xuông mây câu mỉa mai, chỉ nhìn sâu vào mắt đồi phương rôi nói : “Không có gì cả. Cô ấy không có gì đề nói với anh.”