Chương 810 Mà khi Diệp Như Hề nhìn thấy hai vạt tóc trắng kia thì ngây ngắn cả người. Giữa những vạt tóc đen, những sợi tóc bạc kia nôi bật rõ ràng. Anh…… Đã xảy ra chuyện gì? Diệp Như Hề khẽ hé miệng, lại nhắm lại, khóe môi tràn ra một nụ cười khổ, hiện tại cô và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Không nên nhiều chuyện. Cứ như vậy lẳng lặng như người xa lạ thôi. Tạ Trì Thành dụi tắt điều thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, đang chuẩn bị lấy xe trở về nhà, mới vừa xoay người, liếc mắt thấy được bóng người nhỏ xinh đứng trong bóng tối kia. “Rớt đồ rồi.” Anh nhàn nhạt nói. Diệp Như Hề bị giọng nói của anh dọa sợ, vội vàng cúi đâu xuông nhìn xem, bởi vì động tác quá mạnh, mắt kính không cẩn thận cũng rót theo Cô cuồng quít ngắng đầu lên, vừa lúc đụng phải ánh mắt Tạ Trì Thành. Tạ Trì Thành vốn dĩ đã muốn rời đi nhưng không hiểu sao bước chân lại không xê xịch. Đó là một đôi mắt như thế nào? Ở trong đêm đen, sinh động như thật, chứa đựng những tia sáng nho nhỏ, đôi mắt mang theo hoảng loạn, trong suốt như thỏ nhỏ , khi cô ngước lên nhìn bạn, bản thân sẽ không tự chủ được mà bị hắp dẫn qua đó, hàng mi cong vút run rấy, cô cúi đầu, không dám đối diện. Rõ ràng là một khuôn mặt bình thường không quá đặc sác, lại nhờ một đôi mất như vậy mà trở nên sinh động. “Cảm ơn anh.” Diệp Như Hề nhặt mắt kính lên đeo vào, còn nhặt lên chùm chìa khóa vừa bị rơi trên mặt đắt. Tạ Trì Thành thấy cô lại đeo mắt kính vào, đôi mắt đẹp lại bị che giấu rồi, trong lòng cảm thấy mắt mát một cách kỳ lạ. Nhưng anh không để ở trong lòng, xoay người liên rời đi. Tới khi anh đi rồi, Lữ Nhu mới đi ra, sắc mặt quỷ dị, đôi mắt lóe lóe, nói: “Cô quen biết người đàn ông anh tuân vừa rời đi à?” Vẻ mặt Diệp Như Hề tự nhiên nói: “Không quen biết. Anh ta có lòng tốt thấy tôi rớt đồ, nhắc nhở tôi một chút.” Lữ Nhu lộ ra ý tứ ˆ vốn nên như thế nói: “Tôi nói rồi mà, sao cô có thể quen biết người đàn ông đẳng cấp như vậy được.” Nghe thấy những lời này, Diệp Như Hệ nhíu mày, lạnh lùng nói: ,Không có chuyện gì nữa thì tôi đi vê trước.” Dút lời, cũng không đợi cô ta, trực tiếp trở vê. Lữ Nhu sợ ngây người, tính cách bánh bao mêm cũng sẽ có lúc cứng răn à? “Tô Tây! Cô đứng lại! Cô vừa nói chuyện kiểu gì thê hải” Diệp Như Hề lười đi để ý, loại đồng nghiệp này, cô đã không muôn ứng phó rôi. Phòng vệ sinh cách phòng của bọn họ cũng một đoạn, phải đi qua khu ghê ngôi Lữ Nhu đuổi theo phía sau, còn không chịu để yên mà lớn tiếng trách măng kêu gọi, Diệp Như Hề đành phải nhệnh hơn bước chân.