Chương 812 Người nói chuyện chỉ sợ hai đứa con gái xâu xí này làm hỏng tâm trạng của Tạ Thiêu, bữa tụ tập hôm nay là bọn họ cô ý tổ chức, mục đích chính là muôn lôi kéo quan hệ, nếu như bị hai đứa xâu xí này phá hủy, bọn họ sẽ hối hận chết mắt thôi! Lữ Nhu đứng lên, tức giận chỉ vào bọn họ mà chửi âm lên: “Các người. nói mây lời khốn kiếp gì vậy! Anh nói ai xấu? Tôi xấu chỗ nào? A? Các người ‹ đắc ý cái gì, còn không phải cầm tiền cha mẹ cho rồi đứng chỗ này khoe khoang hay sao? Có tư cách gì mà ghét bỏ người khác chứ!” Một câu này trực tiếp đắc tội tất cả những người khác trong phòng. Mỗi người. đều có xuất thân nhà thế gia, căn bản không phải con cháu thế hệ phú nhị đại ăn chơi trác táng, ai cũng được trưởng thành trong môi trường giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, thừa nhận áp lực còn lớn hơn người bình thường rất nhiều, dù sao cha mẹ bọn họ cũng không chỉ có một đứa con. Hiện tại lại bị một đứa con gái xấu xí không biết chui từ đâu ra, chỉ thằng vào mũi mà mắng, trong lúc nhất thời đều tức không nỏi nên lời. Lữ Nhu thấy dáng vẻ cả đám đều ngạc nhiên, trong lòng tràn đầy đắc ý, tự cảm thây bản thân nói đúng, lại há miệng nói nói: “Như thế nào? Chột dạ sao? Các người dám nói mỗi xu tiền mình tiêu là do bản thân kiếm được không? Tôi khác với máy người, tôi dựa vào nỗ lực mà có được tất cải Các người có tư cách gì nói tôi xấu?” Khả năng kiếm tiền có liên quan gì tới chuyện xâu xí sao? Lần đầu tiên Diệp Như Hề cảm thấy, đồng nghiệp của mình sợ không phải chỉ là đầu óc có vân đề, không, hoặc là cô ta đã xem quá nhiều phim thần tượng tiêu thuyết ngôn tình rồi . đúng không? Còn cho bản thân là nữ chính, nói ra máy lời mất não như vậy? Cái khác không nói, chính mắt Diệp Như Hề đã chứng kiến dáng vẻ Tạ Trì Thành làm việc nghiêm túc đến mức nào, thường xuyên thức trăng đêm trong thư phòng. Nói như vậy, quả thực là đang nhục nhã họ. Nếu còn tiếp tục ở lại, mặt mũi của cô cũng bị mắt hết. Diệp Như Hề không muốn xen vào cũng phải xen, trực tiếp bắt lấy tay Lữ Nhu, muôn túm cô ta ra ngoài, “Xin lỗi, chúng tôi đã quấy rầy! Hiện tại liền đi Lữ Nhu đang nói rất hồ hởi, còn bùng lên ý chí chiên đầu mãnh liệt, bất chợt bị tím đi thì đương nhiên không c chịu, ồn ào nói: “Tô Tây! Cô làm gì thé! Buông tay! Tôi bảo cô buông tay có nghe thây không!” Ngay lúc Diệp Như Hề chuẩn bị đầy cửa ra ngoại, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới. “Đứng lại.” Tức khắc, bàu không khí trong phòng bao đã thay đồi. Đám người còn lại trực tiếp nhìn về phía Tạ thiêu. Thân mình Diệp Như Hề cứng đò, đang muôn đây nhanh tốc độ rời đi, cửa lập tức bị một người đứng gân đó đóng lại. “Tạ thiếu bảo cô đứng lại đó.” Lữ Nhu cũng nhìn qua, thấy là người đàn ông anh tuần vừa rồi, tức khắc trong lòng vui vẻ, lập tức mạnh mẽ thoát khỏi trói buộc của Diệp l Như Hè , tức giận nói: “Cô được lắm, Tô Tây! Cô năm tôi làm gì!” Diệp Như Hề thở dài một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Có thể thả cho tôi rời đi không?” Cô nói chỉ là ‘ tôi ˆ, mà không phải ‘ chúng tôi ‘, hiển nhiên đã từ bỏ Lữ Nhu. Tạ Trì Thành cầm lấy ly rượu trên mặt bản, nuốt xuống hơn phân nửa, nói giọng khàn khàn: “Cô, lại đây.” Anh vươn tay, vẫy vẫy. Bởi vì Lữ Nhu và Diệp Như Hề đứng chung một chỗ, cho nên phương hướng đều giông nhau, hơn nữa Lữ Nhu đang đứng ở phía Trước nửa bước, cô ta đương nhiên cho ráng đối phương đang nói mình.