Chương 822 Thật ra Lữ Nhu rất tự tin, cô ta là nhân viên gạo cội của công ty, hẳn là có tư cách tham gia cuộc thi lớn như Vậy. Nhưng đồng nghiệp lại lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Tôi nhìn thoáng qua danh sách, hình như không có tên cô.” Sắc mặt Lữ Nhu cứng đờ, nói thẳng: “Chuyện này không có khả năng! Có phải cô đã nhìn nhâm rôi không?” “Thật sự đó, những người được tham gia vừa rôi đều được gọi vào văn phòng.” Lữ Nhu sốt ruột, lập tức muốn đi tìm người khác hỏi một chút, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Lần này người dân đội là ai thế?” Theo lý thuyết, công ty người có khả năng dân đội trong công ty đêu được cô ta đánh tiếng tạo quan hệ trước, không có khả năng sẽ loại cô ta ra. “A, nói đến chuyện này, cô nhất định không thê tưởng được! Người dẫn đội chính là Tô Tây!” Lữ Nhu ngây ngắn ‹ cả người, cô ta hoang mang, có thế nào cũng không thê ngờ được người dẫn đội sẽ là Tô Tây, rõ ràng chỉ là người mới được điêu tới! Lại còn là lĩnh nhảy dù. “Lúc ấy tôi cũng sợ ngây người. Nhưng đây là quyết định của phía trên, chúng ta đành phải phục tùng, nhưng mà vừa rồi Tô Tây có dặn dò qua những việc cân chú ý, trông cũng ra dáng lãm.” Lữ Nhu đứng ngồi không yên, cô ta do dự một hồi, cuôi cùng căn răng một cái, trực tiếp đi tới văn phòng, tìm được Tô Tây liên nói: “Vì sao tôi lại không thẻ tham gia?” Diệp Như Hề đang kiểm tra đối chiều danh sách, nghe thầy tiếng nói chuyện mới buông đồ trong tay ra, ngâng đầu nhìn đôi phương rồi nói: “Tôi cảm thấy cô tiếng thích hợp.” “Tôi có chỗ nào không thích hợp? Có phải cô muốn dùng việc công báo thủ riêng hay không? Sao cô có thể như vậy được! Sao lại không phân biệt công tư như thế được!” Giọng Lữ Nhu hơi lớn, những người ở ngoài đều đã ngắng đầu lên hóng chuyện. Lữ Nhu tức đến điên rồi, cô ta chỉ nghĩ là Diệp Như Hề đang cố ý, nếu không tại sao tên cô ta không năm trong danh sách 2 Diệp Như Hề không hề tức giận, cô bình tĩnh thản nhiên nói: “Rất đơn giản, tôi không cho rằng cô đủ năng lực để tham gia.” ¬. 578 “Vì sao tôi lại không đủ năng lực? Tôi tốt nghiệp đại học SI Bằng chứng. nhận của tôi thu được dày như vậy, cô dựa vào đâu mà nói tôi không có thực lực?” Nếu như ở ngày thường, Lữ Nhu tuyệt đối sẽ không lớn tiêng gây âm ï như vậy, nhựng cô ta thâm muôn Diệp Như Hề thừa nhận là do cô công tư không phân minh, cho nên cố ý làm loạn mọi chuyện lên. Diệp Như Hề cong cong khóe môi, chỉ nói: BÙI, đúng, nhưng trừ cái này ra, cô chẳng có cái gì cả, tôi đã nhìn tư liệu của cô, đã vào công ty hai năm, chưa hề độc lập đứng ra mang lại dự án lớn nào, điểm tổng hợp khi tham gia đoàn đội cũng luôn đứng chót, khảo sát kỹ năng mỗi năm một lần cũng không năm trong top đầu.” Diệp Như Hề rút ra máy tập tư liệu, nói có sách mách có chứng, lại tiễp tục nói: “Đây là danh sách tôi đã định ra, cô thử nhìn xem lý lịch của mây người trong này rồi cân nhắc một chút, tôi xác định tôi không hề lẫn lộn công tư.” Lữ Nhu chỉ cảm thấy trên mặt nóng l rát, những cuộc thi như vậy trước đây đều không phải là cơ hội chứng minh năng lực cá nhân, bởi vì chỉ cân đoàn đội đạt giải thưởng, toàn bộ người trong đội đêu hưởng chung, vinh quang này, cho nên có một sô người vì giải thưởng, sẽ bỏ ra chút quan hệ đê được xêp vào đội hình. Nhưng giò Diệp Như Hề lại lựa chọn không lẵng phí bắt cứ một vị trí nào, xác định danh sách gân như bao quát hết tất cả những người ưu tú nhất, không có người nào là bình hoa trang trí đi kèm. Danh sách như vậy trực tiếp khiến Lữ Nhu không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy xâu hỗ nhục nhã như bị tát vào mặt.