Chương 828 Ninh Cảnh Trạch rời đi trước, anh ta sợ chậm thêm một bước liền sẽ nhịn không được mà hỏi những vần để không nên hỏi. Diệp Như Hề tìm một góc không có người đứng chờ, cố găng khống chế ánh mặt không nhìn theo Tạ Trì Thành đang đứng ở vị trí trung tâm. Sau đó, cô thấy được Hạ Lan Ninh, cho dù có mang theo một chiếc mặt nạ, nhưng Diệp Như Hề vẫn nhận ra được đồi phương, cũng khá kinh ngạc, chỉ thây cô ta đựa lưng vê phía mình, thật cần thận đồ một bọc nhỏ chất bột gì đó vào trong ly nước. Ngay sau đó, Hạ Lan Ninh liền nói mây câu với nhân viên phục vụ, cái ly kia được cho thêm nước vào rôi đặt vào bên trong khay đựng. Diệp Như Hề nhíu nhíu mi, tầm mắt nhữni về phía nhân viên phục vụ kia, nhìn anh ta bưng khay đô uông đi tới nhóm người Tạ Trì Thành đang đứng. Diệp Như Hề mở to hai mắt nhìn, một suy đoán không thê tưởng tượng, nảy lên trong lòng, cô cảm thây sốt săng theo bản năng. Nhưng may mắn, tất cả mọi người đều cầm theo ly rượu, Tạ Trì Thành lại không chạm vào. Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên, anh là người cần thận như Vậy, hẳn là sẽ không tùy tiện uống đồ lung tung. Đúng là lo lắng vô ích. Diệp Như Hề tự giễu cười cười, tại Sao bất cứ chuyện gì liên quan tới anh, cô đều không nhịn được mà cảm thấy lo lắng không yên. Như vậy thật sự không tốt. Một loại cảm xúc phức tạp chậm rãi dâng lên. Ninh Cảnh Trạch lúc này đã đi trở về, nói: “Hệ j chúng ta có 2 thể trở vê được rôi, để tôi đưa cô về nhé.” “Ừ, được.” “Xảy ra chuyện gì vậy? Cô thấy không thoải mái sao?” Diệp Như Hề cố gắng lấy lại tinh thần, nói: “Không có việc gì, đi thôi.” “Thật sự không có việc gì à? Có phải thấy đói bụng hay không, tôi cũng quền mát là cô còn chưa ăn gì, cô chờ đã.” Diệp Như Hề chưa kịp ngăn cản đối phương, liền nhìn thầy anh ta cầm theo chút bánh ngọt qua, đây là một bữa tiệc hóa trang theo phong cách tiệc đứng, dọc hai bên đường có rất nhiều món tráng miệng bánh ngọt kiểu tây. “Ăn một chút đi.” Diệp Như Hề không tiện từ chối, ăn miệng bánh ngọt, có chút nghẹn, Ninh Cảnh Trạch vội vàng mang một ly sữa bò lại đây, cô theo bản năng uống vào, sau đó thì dừng một chút. Hẳn là sẽ không xui xẻo như thế đâu nh Chắc không phải ly nước nào cũng bị hạ thuộc đúng không? Diệp Như Hề tự thuyết phục chính mình, nhưng cũng không tiệp tục uông thêm ngụm thứ hai, cô cất ly nước đi. “Không uống nữa à?” “U” “Được, chúng ta trỏ về đi.” Diệp Như Hề đang chuẩn bị nhắc chân đi, đột nhiên lại cảm thấy buồn đi vệ sinh, cô theo bản năng nói: “Tôi đi tới nhà vệ sinh một chút đã.” “Được.”