Chương 840 Tạ Trì Thành không nói gì, nói đúng hơn là người ở đầu giây bên kia không cần anh nói chuyện “Em rất đaU…… Nơi nào cũng đau…… Tôn tại quá mệt mỏi……” “Anh biết sắp chết là cảm giác gì không? Anh biết cảm giác kề cận với cái chết…… Sẽ tuyệt vọng tới thế nào “Em còn cho rằng sẽ không gặp lại anh nữa…… Em không muôn chết…… Nhưng trong đầu luôn một âm thanh nói với em, chết đi, thì sẽ không đau “Nhưng em vẫn còn sống, em còn sông, nhưng con của em…… Lại chết “Nó còn chưa kịp ra ngoài nhìn thấy thế giới này thì đã biến mắt……” “Thật xin lỗi…… Thật xin lỗi…… Đều là lỗi của em…… Thật sự xin lỗi…… Tiếng xin lỗi xen lẫn tiếng nức nỏ, truyện tới tai người ở đâu dây bên kia. Thật kỳ lạ, anh vốn dĩ còn cho rằng bản thân sẽ không hề có chút cảm xúc nào, nhưng trái tim lại cảm thấy đau xót. Anh không biệt người phụ nữ này có phải đang cô ý làm như vậy hay không, nhưng không thể nghi ngờ, cô đã thành công. Đôi mắt đẹn láy của Tạ Trì Thành trở nên âm trầm, giọng cũng bí bách, nói: “Cô đang ở nơi nào. Diệp Như Hề đã không còn tỉnh táo, thút tha thút thít nói ra một địa chỉ. Tạ Trì Thành xoay người rời đi, trước kia cúp điện thoại còn bỏ lại một câu. “Chờ tôi.” Đêm khuya, một chiếc Maybach ngông nghênh lướt như bay trên đường quôc lộ. Diệp Như Hề không nhớ rõ bản thân đã nói cái gì, cũng không biết di động đã bị cúp máy, cô chỉ siết chặt lắt di động, liên tục nói câu thật xin lỗi, rất xin lôi. Nỗi đau mắt đi đứa nhỏ vẫn luôn đè nặng trong lòng cô bao lâu nay. Cũng bởi vì như vậy nên cô mới sợ hãi trỏ vê, cô sợ bản thân sẽ làm tôn thương những người mình quan tâm. Khóc đến mệt mỏi, cô giãy giụa rơi vào giậc ngủ nặng nê, hình như có nghe được tiêng chuông cửa vang lên. Tạ Trì Thành đứng ở cửa, ấn chuông nhưng không có đáp lại. Anh dứt khoát đá văng cửa ra, may mà cửa cũng không bị khóa trái, một cú đá mạnh mẽ đã tung ra ngay. Tạ Trì Thành bình tính đi vào trong, trực tiếp đi thắng vào phòng ngủ, đầy cửa ra đã nhìn thây bóng người nhỏ bé đang cuộn tròn trên giường. Còn có tiếng nức nhở khe khẽ, tựa như con thú nhỏ khiến người ta thương tiếc. Tạ Trì Thành ngần ra một lát mới chậm rãi đi vào phòng. Anh đi đến bên giường, nhìn xuống thân hình nhỏ nhăn trên đó qua bóng tôi. Hình như cô đang rất khó chịu, cả người cuộn tròn thành một nhúm nhỏ, lại còn đang khóc. Trái tim Tạ Trì Thành không hiểu sao lại mềm mại đi một chút, duỗi tay chạm tới, đầu ngón tay cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, anh lập tức nhíu mày. “Cô phát sốt rồi?” Diệp Như Hề nghe thấy giọng nói kia, cảm nhận được bên cạnh có người, gian nan hé ra đôi mắt, trong mông lụng, dường như thấy được một bóng người quen thuộc. “Vì sao nằm mơ lại chân thật đến Cô lầm bẩm nói nhỏ một câu. Vẻ lạnh nhạt trên mặt Tạ Trì Thành lập tức bị nụ cười nhẹ của anh xua tan.