Chương 854 Đúng vậy, Tống Giai nói không sai. Tạ Trì Thành hiện tại vẫn rạng rỡ và đây sức hút như vậy. Có rất nhiều người phụ nữ người trước đạp người sau tiên lên. Tống Giai vẫn nói tiếng, “Một năm trước Tạ Trì Thành xảy ra tai nạn xe cộ, lại chỉ mắt đi tất cả ký ức vệ Tiểu Hè, đây là lựa chọn của ông trời! Anh còn không rõ sao? Anh ấy đã quên Tiểu Hè! Ảnh ấy căn bản không để bụng bản thân từng có vợ, càng đừng nói là cô ây đã chêt!” “Tống Giai, cảm miệng!” “Tiêu Hệ đã chết, tôi biết anh rất khó chịu, tôi cũng khó chịu, tôi là một bác sĩ tâm lý nhưng suýt nữa thì tinh thần cũng có vân đê, tôi nhận tội, tôi sám hồi, cho nên tôi sẽ dùng cả đời này bảo vệ Tiểu An và Nhạc Nhạc.” Tống Giai im bặt không nói gì nữa, bản thân cô ta cũng dùng một năm đó đem lòng yêu Tạ Trì Thành. Nhưng tất nhiên Cố Cảm Minh sẽ không để cô ta trồn tránh vẫn để này. “Bởi vì Tiểu Hề? Sám hồi? Nhận tội? Tống Giai, da mặt cô dày thật đấy, cô cho răng tôi sẽ tin lời cô nói sao? Cô dám nói cô không hề thích Tạ Trì Thành một chút nào không? Cô căn bản chính là muốn thay thê vị trí của Tiểu Hề, còn dùng tới lý do đường hoàng như vậy, có phải đang cảm thấy báu thân rất vĩ đại hay không?” Tống Giai sắc mặt càng khó coi, cô ta nói không nên lời. Một nửa là tức giận, một nửa là chột dạ. Cuối cùng, Tổng Giai dứt khoát bắt chấp tất cả nói: “Chuyện này thì làm sao? Chuyện này sẽ ảnh hưởng tới việc sau này tôi đối tốt với Tiểu An và Nhạc Nhạc hơn một chút sao? Tôi thậm chí còn tình nguyện phẫu thuật triệt sản, Tạ Trì Thành đời này chỉ có hai đứa nhỏ là Tiêu An và Nhạc Nhạc, như vậy còn chưa đủ sao?” Dút lời, Cố Cẩm Minh đột nhiên vỗ tay. Trong bóng đêm, tiếng võ tay rất vang. “Rát lợi hại nha, không hồ là bác sĩ tâm lý, dăm ba câu đã đắp nặn bản thân làm như vĩ đại lắm, không hề nhắc tới tâm tư nhỏ của mình, năm đó cô cũng dùng thủ đoạn nhứ vậy để giúp Tiểu Hè trị liệu đúng không? Hại chêt con bé, còn muốn mưu đoạt những gì thuộc về nó, buồn cười đến cực điểm!” “Có Cẩm Minh!” “Đừng, tên của tôi thốt ra từ miệng cô khiên tôi cảm thầy ghê tởm, Tông Giai, da mặt cô cúng dày thật đây, không nói đến chuyện cô có dùng lý do này để trộm cắp hay không, chỉ nói tới cô nghĩ bản thân dựa vào cái gi Có thể bắt được Tạ Trì Thành?” Nếu về vãn đề trước thì Tống Giai còn có thê phản bác, nói có sách mách có chứng, nhưng điểm này, cô ta không có lý do gì. Cố Cẩm Minh cho tay vào túi quân, đội mắt từ trên xuống dưới đánh giá đối phương một vòng, cười nhạo nói: “Không phải tôi có ý gì đâu, nhưng _” nhìn bộ dạng cô thê này, cô cảm thầy Trì Thành có thê nhìn trúng à? Tôi không nói bắt cô phải SO VỚI Tiểu Hè, như vậy là làm nhục Tiểu Hè, chỉ nói tới những người có mặt trong bữa tiệc hôm nay đi, cô có thê so sánh được mây người?” Những lời này giống như đang xát muôi vào trái tim Tông Giai. Cô quả thật không xinh đẹp bằng Diệp Như Hề, nhưng cũng không khó coi, tại sao từ miệng Có Cẩm Minh lại biến thành xáu? “Muốn vẻ ngoài không có vẻ ngoài, gia. thế ư? À, cha mẹ đều là viền chức nhỏ, ngài trèo cao nỗi sao? Tôi rất tò mò, là ai cho ngài cạn đảm, khiến ngài cảm thấy có thể thay. thế Tiêu Hè mà thu Tạ Tr Thành bỏ vào túi mình? Chỉ dựa vào đầu óc to nhưng lại ngu ngồc không thực tế của ngài sao? A đúng rôi, dáng người của ngài cũng không được tốt, Tạ Trì Thành chỉ cân không mù vì sao lại chọn ngài?” Không thể không nói, cái miệng độc địa của Có Cảm Minh có thẻ khiến người ta tức phát khóc. Tống Giai nghe vậy cũng lập tức đỏ hoe mắt, gắt gao căn môi dưới. *Ô? Ngài còn muốn khóc? Ngài còn không biết xấu hỗ mà khóc? Năm đó ngài lấy đi di động của Tiểu Hè, có nghĩ tới con bé cũng sẽ đau đến phát khóc không? Con bé đau đón tới, chết, sao ngài có thể không biết xấu hỗ mà tồn tại? Còn dám nhúng chàm chồng và con của con bé? Ngài cũng thật vô liêm sỉ nha.” Diệp Như Hề tránh ở trong bóng đêm suýt nữa bị từng tiếng “ ngài” của Cố Câm Bhuh, làm cho phụt cười.