Chương 860 “Vết thương nhỏ?” Suýt nữa toàn bộ cánh tay. đều đã phê đi, đây cũng không thê xem như vệt thương nhỏ. Tạ Trì Thành nói thẳng: “Liên hệ với bác sĩ tốt nhất, đi theo tôi.” Diệp Như Hề có thể nói không sao? Căn bản không được, anh đã trực tiếp túm cô bắt đi rồi. Tay Diệp Như Hề lại được kiểm tra thêm một lần nữa, so với trước đó càng thêm kỹ càng, ngay cả báo cáo cũng rất dài, vị bác sĩ nhìn qua có vẻ rât giỏi giang đang nơm nớp lo sợ bảo đảm với cô, nhất định sẽ khôi phục mức độ linh hoạt như bình thường. Nhưng có một điểm Tạ Trì Thành vẫn cảm thấy không hài lòng, là vì sẽ để lại sẹo. Điểm này là chuyện không thể tránh khỏi, bởi vì miệng vết thương quá sâu, quá lớn. Mắt thấy sắc mặt Tạ Trì Thành càng lúc càng kém, Diệp Như Hề lo sợ bât an nói: “Tôi không có việc gì, chỉ để lại một vết sẹo mà thôi.” Tạ Trì Thành hít sâu một hơi, nói: “Cô muốn được bồi thường cái gì?” Diệp Như Hề ngắn ra, chỉ trong nháy mắt, cô còn cho răng È bản thân mình còn chưa hóa trang xâu đi, người xuất hiện trước mặt anh là dáng vẻ xinh đẹp của mình. Nhưng cô cọ cọ mặt, còn có thể sờ được lớp kem nên tôi màu kia. Trái tim cũng nhẹ nhõm hạ xuống Thì ra là đối với ai anh. đều có thể nói ra những lời này. Có vài lời, nói ra nhiều lần thì không còn đáng giá nữa.. Diệp Như Hề cười khổ dưới đáy lòng, nhưng mà điều cô không biết chính là, ngoại trừ cô, Tạ Trì Thành chưa từng nói qua những lời này với bất kỳ ai. “Không cần, tôi không cần cái gì cả, tôi muôn về nhà.” Dứt lời, Diệp Như Hề đã không muốn tiếp tục trò chuyện với Tạ Trì Thành, chỉ muôn trở về. Tạ Trì Thành nhíu nhíu mày, nói: “Tôi đưa cô vê.” “Không cần, tôi tự mình trở về.” “Tay cô bị thương thì lái xe thế nào?” “Tôi có thể gọi xe. Chuyện này cũng không phiên toái.” Cô từ chôi thật dứt khoát lưu loát, một chút cơ hội thương lượng cũng không giữ lại, dường như anh là mãnh thú, nguy hiểm gì không mặt, không muốn ở gân anh một giây một phút. Tạ Trì Thành cảm nhận sự kháng cự của cô, thật không thê hiểu được tại Sao, đồi mắt nheo lại nói: “Cô quen biết tôi?” Anh càng ngày càng cảm thây người phụ nữ tên Tô Tây này rât quen. thuộc, không phải quen thuộc về vẻ ngoài, mà là khí chât của một người. Anh bỗng nhiên vươn tay, lập tức cầm lấy mắt kính của cô Diệp Như Hề còn chựa kịp phản ứng lại, tới lúc muôn lui vê phía sau thì đã muộn rồi, mắt kính trực tiếp bị anh câm đi. Khi Tạ Trì Thành thấy được đôi mắt sáng ngời kia thì một dòng ký ức lại ập tới. “Anh làm gì thế hải” Diệp Như Hề luống cuồng, muốn cướp lấy mắt kính của mình, nhựng lại bị Tạ Trì Thành đưa tay bóp lây GEHHN|, 2 Ngón tay mạnh mẽ xoa đi xoa lại trên mặt cô, trên đầu ngón tay lập tức dính lớp phân nền tối màu, nơi vừa bị lau đi lại hiện ra làn da trăng nốn đỏ ửng. Đôi mắt Tạ Trì Thành tối sầm lại, theo bản năng nói: “Người phụ nữ buổi tối hôm đó, là cô?”