Chương 867 Cô biết rõ Tạ Trì Thành rất bận, cho dù anh rất thương yêu các con, chỉ sợ cũng không có cách nào ở bên chúng mọi lúc, cho nên cũng rất hiếm khi ở chung với daddy, bọn nhỏ hẳn là sẽ rât vui Tạ Trì Thành đúng là đã cố ý dẹp hết mọi việc tới đây, vôn dĩ có một cuộc họp quan trọng cũng bị anh lùi lịch. Chỉ vì, trong đầu anh hiện ra hình ảnh cô và mây đứa nhỏ ở bên nhau. Thật quỷ dị, loại cảm giác này giống như đã từng xuất hiện. Quen thuộc giống như đã từng xảy ra vậy. Tuy anh thật sự không nhớ rõ người này, nhưng loại cảm giác đó khiên anh không có cách não bình tâm lại, cho nên anh dứt khoát gạt đi tất cả mọi chuyện, phi lại đây. Thời gian bữa sáng, bởi vì nhiều thêm một Tạ Trì Thành, bầu không khí nháy mắt an tĩnh hơn rất nhiêu, ngay cả Tiểu An và Nhạc Nhạc cũng đều ngoan ngoãn ăn cháo, không hé răng. Diệp Như Hề thay xong quần áo, cúi đâu, không dám nhìn vào ánh mắt Tạ Trì Thành ở đối diện, nhưng lại luôn cảm nhận được tầm mắt anh thường xuyên quét vệ phía bên này. Ăn xong bữa sáng, Tạ Trì Thành nhìn nhìn thời gian, nói: “Muốn đi nơi nào?” Tiểu An và Nhạc Nhạc tức khắc theo bản năng nhìn về phía Diệp Như Hề. “Chị ơi, giờ chị muốn đi nơi nào?” Diệp Như Hề bị hỏi thì ngắn ra, trước đó cô thật sự nghĩ có thê được ở cạnh Tiểu An và Nhạc Nhạc sẽ rất vui, nhưng bốn người cứ ở nhà mãi thì không : ôn lắm, cô sắp chịu không nổi khí thế của Tạ Trì Thành rôi. Như vậy, nên đi nơi nào? “Chị cũng không biết, Tiểu An và Nhạc Nhạc thích đi nơi nào chơi sao?” Diệp Như Hề chuyền qua hỏi ý kiến bọn nhỏ. Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt to, nói: “Con muôn đi trượt tuyêt!” Tất cả đều nhất trí đồng ý, Tạ Trì Thành dứt khoát gọi một cú điện thoại, chuẩn bị lập tức bao toàn bộ. sân bãi, nhưng Nước Nhạc ngăn cản, còn vô cùng chỉ trích nói: “Daddy, cha không thê lân nào cũng muôn bao hết như vậy được! Như vậy thì những bạn nhỏ khác sẽ không được tới chơi!” Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, nói: “Được, nghe con.” Anh không nói cho Nhạc Nhạc biết, bởi vì an toàn, anh vẫn sẽ không chấp nhận để hai đứa trẻ tiếp xúc với người khác trong hoàn cảnh xa lạ, đặc biệt là khi người hạ động thủ đứng sau vụ ám sát vừa rôi còn chưa được tìm ra. Nhưng ý kiến của con gái thì anh vẫn phải cô găng làm theo. Cho nên, khi bọn họ chạy đến sân trượt tuyết, Diệp Như Hễ liền phát hiện, bọn họ quả thật không có ‘ đặt bao hết ‘, nhưng mà máy người khách lác đác kia, gần như đêu là nhóm vệ sĩ thân thủ nhanh nhẹn đóng giả. Diệp Như Hề giật giật khóe môi, lại lân nữa có cảm nhận mới vê dục vọng khống chế của Tạ Trì Thành. Tuy nhiên, Nhạc Nhạc thấy vui là được. Sau khi thay đồ xong, Diệp Như Hề cuối cùng mới nhớ tới một vãn đề nghiêm trọng. Cô không biết trượt tuyết. Tạ Trì Thành như là đã nhận ra sự bối rồi của cô, khẽ cười một tiếng, nói: “Cần người dạy cô không?” Diệp Như Hề đón nhận ý cười khiêu khích từ anh, nói: “Không cần, tôi có thể tự học.” Dút lời, cô quật cường thử đứng lên, nhưng trái phải không cân bằng, trực tiệp ngã ụp xuông đât, trước khi ngã xuống cô còn thầy được ý cười hả hê chờ xem kịch vui trong mất Tạ Trì Thành, trong lòng thây không phục, khoảnh khắc ngã xuông dứt khoát kéo lấy Tạ Trì Thành. “Ầm “