Chương 882 Tạ Trì Thành thu hồi động tác. “Được? Cho đến khi tiếng bước chân chậm rãi đi xa, Diệp Như Hề mới ngâng đầu lên, bên người không còn ai khác. Anh thật sự đi rồi. Diệp Như Hề đột nhiên cười cười, sau đó lại khóc to hơn. Hứa lão phu nhân đợi một hồi lâu cũng chưa thấy. cháu gái trở về thì lập tức cảm thây nôn nóng, đang muốn bảo lão quản gia ra cửa tìm người thì thấy Diệp Như Hề đã trở lại. “Hè Hè, sao cháu lại khóc rồi? Xảy ra chuyện gì thế? Có chuyện gì vậy” là ai bất nạt cháu?” “Bà ngoại, cháu không có việc gì, vừa rôi lúc đi vứt rác cháu thấy một con mèo nhỏ bị đâm chết nên cảm thấy thương tâm . “Cháu, cái đứa nhỏ này luôn lương thiện như thế, ngoan, đừng khóc. Khóc hại mắt đó, không tốt đâu.” “Vâng, cháu không có việc gì.” Sau khi miễng cưỡng lừa gạt qua chuyện, Diệp Như Hề ôn định tâm trạng, lại nở nụ cười ngoan ngoãn. Chỉ có bản thân cô biết, trong lồ ng ngực trông rỗng vô cùng. Hứa lão phu nhân ở nhà cháu gái. nghỉ ngơi một ngày, liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tới thị trần nhỏ kia. Diệp Như: Hề cũng xin nghỉ với công ty, tự mình mang theo bà ngoại tới thăm mộ mẹ. Thời gian một năm trôi qua tựa hồ cũng không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì với người trong trấn nhỏ, khi bọn họ bước vào nơi này, lại có ảo giác như cảnh còn người mắt. Sức khỏe Hứa lão phu nhân không được tốt, cho dù toàn bộ hành trình đều được sắp xêp thỏa đáng, nhưng vẫn không thẻ tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khoảnh khắc Hứa lão phu nhân đứng dậy, đột nhiên lại hôn mê. Chuyện này dọa sợ tất cả mọi người, Diệp Như Hề càng hoảng đến suýt nữa cũng muôn quy xuông. Hứa lão phụ nhân lập tức được đưa tới phòng cập cứu của bệnh viện địa phương, nhưng bệnh viện ở thị trần nhỏ thì điêu kiện và thiết bị căn bản không thể kiểm tra được nguyên nhân bệnh, cần phải chuyền viện, đúng lúc này lão phu nhân tỉnh lại, từ chối ý tứ chuyền viện. “Bà ngoại, chúng ta có thể dời sang ngày khác tới thăm mẹ cháu, thân thể của bà cần phải kiểm tra lại cần thận!” Lần hôn mê này giống như đã cướp đi vẻ ngoài khỏe mạnh của Hứa lão phu nhân, trông bà Suy nhược thấy rõ, thậm chí ngay cả hai bên mai cũng nhiều thêm .mấy sợi tóc bạc, tỉnh thần trạng thái đều trông rất kém cỏi. “Hè Hè, cháu đã biết, đúng không?” Diệp Như Hề ngắn ra, không hé răng. “Bà ngoại không có việc gì.” “Nhưng, nhưng mà…… : “Nhất định là ông lão kia đã nói quá lên với cháu rồi, thân thê của bà ngoại thì tự bà rõ ràng, nào có nghiêm trọng như vậy, chẳng qua chỉ là vãn đề nhỏ mà thôi.” Diệp Như Hề nhìn sự mỏi mệt trong mắt bà ngoại, cô nói không nên lời. Không phải như thế. Không phải vãn đề nhỏ. Mà là u não. Là căn bệnh bắt cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tính mạng.