Chương 904 Không hề nghỉ ngờ, tư liệu cho thấy Tô Tây đúng là vị tiêu thư trong lòng kính, là con cưng của trời. Tuyệt đối không 1 thể có miệng vết thương như ở cỗ tay được. Cùng với…… Ánh mắt của cô, quá hỗn bến ẩn chứa quá nhiều câu chuyện. Tạ Trì Thành trầm tư một hồi, liền thấy bác sĩ mang vẻ mặt cô quái, vội vàng đi tới. “Giám đốc Tạ, có một số việc…… Tôi cảm thấy vẫn càn bẩm báo cho anh một chút.” “Hả2” “Anh xem.” Bác sĩ lấy ra một tờ giấy xét nghiệm. Tạ Trì Thành tiếp nhận, nhìn lướt qua, ban đầu là khiếp sợ, sau đó biểu cảm nút toạc, ngón tay siết chặt tờ giây xét nghiệm như muốn bóp nát. Anh im lặng thật lâu, mới khàn khàn nói: “Lại kiểm tra thêm một lần.” Bác sĩ muốn nói gì lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ đồng ý: “Được.” Nhưng cho dù bao nhiêu lần xét nghiệm, kết quả cuối cùng vẫn không có gì thay đổi. Khi Diệp Như Hề ôm tay đi ra, liền thấy Tạ Trì Thành đứng cạnh hành lang. Người anh hòa vào bóng đêm, đen tôi không rõ, trong miệng ngậm một cây thuôc, nhưng không châm lửa, cứ cắn như thê, thây không rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhưng cả người lại phát ra hơi thở khủng bồ vồ cùng. Diệp Như Hề tự động viên bản thân đi tới gần, không biết vì sao lại thấy lo sợ bất an. Như là có món đồ gì đó…… đã lặng lẽ mở ra. Tạ Trì Thành nghe thấy tiếng bước chân mới ngắng đầu lên xem, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chăm Diệp Như Hề, không mở miệng. “Tạ Trì Thành? Anh, anh…… Đứng ở nơi đó làm gì?” Tạ Trì Thành không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm cô. Diệp Như Hề bị anh nhìn thì nổi hết da gà, rùng mình lùi về phía sau một bước, nói: “Nhạc Nhạc đã xảy ra chuyện gì?” “Không có việc gì.” Cần truyền máu gấp, có thể không có việc gì sao? Diệp Nhự Hề rất muốn hỏi, cô rất muôn biết, nhưng mà cô không dám, thái độ dứt khoát vừa rồi cũng đã đủ khiến người ta nghỉ ngờ, cô không dám tiệp tục làm ra điêu gì bất thường nữa “Cô tên là gỉ” Tạ Trì Thành bỗng nhiên hỏi một câu “Hả? Vì sao lại hỏi như thế? Anh, anh cũng không phải không biết……” Tạ Trì Thành nhàn nhạt mở miệng: “Tôi nghiêm túc hỏi cô một làn.” Diệp Như Hề cắn chặt hàm sau, có găng bình tĩnh lại, không cho bản thân bộc lộ ra chút hoảng loạn nào. “Ý của anh là gì?” Tạ Trì Thành cười khẩy một tiếng, ánh mắt rét run, nói: “Tôi không thích người khác lừa tôi.” “Cái gì?” Tạ Trì Thành ném xuống điều thuốc đang câm trong tay, khẽ nói: “Cô đi đi. Chuyện lần này tôi sẽ nhớ kỹ.” Diệp Như Hề không muốn đi, cô muốn tận mắt nhìn thấy Nhạc Nhạc, nhưng…… không hiều sao cô lại sợ hãi Tạ Trì Thành của giờphút này, đặc biệt là khi ánh mắt anh nhìn qua, cô có ảo giác như hoàn toàn bị nhìn thấu.