Chương 912 Ngay sau đó lại là tiếng vang ái muội vang lên. Diệp Như Hề xấu hổ, vội vàng rời đi, trong đầu còn cảm thầy không thể tưởng tượng. Cô vốn định trực tiếp rời đi, nhưng khi thấy trước cửa câu lạc bộ có hai ¡gã đàn ông cao to canh giữ, tức khắc quay trở lại phòng bao. Lúc này, người trong phòng cũng đều uống say, người của công ty đối phương đêu không thây đâu, toàn bộ phòng bao rất an tĩnh. Diệp Như Hề suy tư một chút, vẫn đã lựa chọn báo cảnh sát. Khi tiếng chuông cảnh sát gào rú chạy tới, người trong câu lạc bộ còn ngơ ngác.. Mẹ kiếp, là ai báo cảnh sát?! Cảnh sát lao tới đột ngột khiến những người đang giao dịch trong câu lạc bộ trở tay không kịp, đặc biệt còn là cảnh sát j: phô, hành động ¡ nhanh tới mức khiến. người ta chỉ biết đau khổ than trời trách đât. Khi Lữ Nhu không mảnh vải che thân chạy ra ngoài, đầu óc cô ta cuôi cùng đã tỉnh táo lại, phát ra tiếng thét chói tai, nhưng lúc này đã không có người nào tới an ủi CÔ ta, ngược lại còn không kiêng nễ gì quét mắt nhìn dấu vê trên người. Cuối cùng vẫn là Diệp Như Hề không đành lòng, cởi áo khoác đắp lên. Nhưng lại bị Lữ Nhu dứt khoát vứt trên mặt đất, còn hung hăng dẫm chân lên. “Tôi không cần cô đạo đức giả!” Diệp Như: Hê bình tính nói: “Công ty kia căn bản là giả, Đông San đã phá sản từ lâu, những người đó không phải đối tượng muôn hợp tác với chúng ta.” “Cô nói vớ vẫn! Sao có thể không phải! Bọn họ đồng – ý với tôi, chỉ cân qua: đêm nay thì sẽ ký hợp đồng! Cô có âm mưu gì! Có phải có thù oán nên không quen nhìn tôi sống tốt hay không?!” Diệp Như Hề trừng lớn mắt, nói: “Cô đã dùng tới phương thức kia?” “Hợp tác huỷ bỏ, trở về tôi nhát định sẽ nói cho tổng giám đốc! Cô chờ đẹp mặt đi!” Diệp Như Hề cảm thấy không thể tưởng tượng, tam quan đêu bị cô ta đồi mới, cũng từ bỏ ý tứ khuyên nhủ cô ta trong lòng. Tối muộn, đoàn người đều ngồi ở cục cảnh sát uống trà, Diệp Như Hệ nói hết những chuyện mà tình biết, đồng chí cảnh sát phụ trách ghi chép còn cười nói: “Đây cũng không phải lần đầu tiên, các người xem như là bên phát hiện sớm nhật, trước đó cũng có vài công ty bị lừa rồi.” Người của Lãng Dật đêu ngân ra, bọn họ không nghĩ tới những người nhìn qua đứng đán am hiểu công việc kia sẽ là một đám du côn lưu manh. Cho nên, lần này bọn họ đi công tác bàn hợp đồng là công cốc rồi? Người không thể tiếp nhận sự thật nhật chính là Lữ Nhu, cô ta hét lên: “Sao có thể là giả đự ọc? Các người lừa tôi, không có khả năng, bọn họ không Phải EIfSIlE… Những người còn lại đều lộ ra ánh mắt đồng tình với Lữ Nhu. Bị một đám du côn…… Lữ Nhụ ngần ra, sau đó đột nhiên khóc rồng lên: “Không đúng, chuyện này không đúng! Không có khả năng là giải Sẽ không! Tôi muôn gặp bọn họi” “Những người đó đã bỏ chạy rồi, tìm không thấy.” “Không được! Bọn họ không thể đi được! Không thể đi!” Thấy sắc mặt Lữ Nhu đã tái nhọt, giông như sự tình không chỉ dừng ở đó, Diệp Như Hề nhíu mày hỏi: “Bọn họ còn làm cái gì?” “Bọn họ còn quay chụp!” Mới vừa nói xong, Lữ Nhu liền hồi hận. Cô ta vì lần hợp tác này đã bất chấp cảtât, ngay cả chuyện giả say cũng làm ra được.