Chương 931 “Cô phải nói, nếu không phải do lòng ham hư vinh của cô quây phá, cô cũng sẽ không đi tới nông nỗi này.” Diệp Như Hệ thật sự rất phiên chán thái độ luôn cho mình là đúng của Lữ Nhu, cô cũng không có ý muôn nễ nang gì cô ta nữa. Lữ Nhu muốn chửi ầm lên, nhưng có đồng, nghiệp khẽ ngăn cô ta lại, chỉ chỉ về phía Tạ Trì Thành vẫn luôn im lặng nhưng cảm giác tồn tại cực mạnh. Lữ Nhu nuốt xuống lời vừa tới bên miệng, xám xịt cúi đầu, che khuất cảm xúc oán độc của bản thân. Đoàn người cuối cùng cũng ngồi máy bay tư nhân của Tạ Trì Thành để trở vê. Bọn họ đời này còn chưa từng được ngôi máy bay tư nhân nào xa hoa tói vậy, sự hâm mộ đối với Diệp Như Hề lại càng thêm rõ ràng, tầm mắt đám người không tự chủ được nhìn về phía hai người đang ngôi ở phía trước. Tạ Trì Thành lúc này đang cầm một ly champagne. trong tay, đưa cho Diệp Như Hề, nói: “Thử xem?” “Tôi vẫn thích nước trái cây hơn.” Tiếp viên hàng không trên máy bay tư nhân nghe thây nhu câu của Diệp Như Hề thì lập tức thay một ly nước ép táo tươi mát đưa qua. Tạ Trì Thành phất phất tay, tiếp viên hàng không lập tức thức thời rời đi. Diệp Như Hề uống nửa ly nước táo thơm ngọt, trên khóe môi còn có vệt nước, bản thân cô lại không hề phát hiện. Tạ Trì Thành rất tự nhiên lấy khăn giây lau cho cô, động tác dịu dàng. Diệp Như Hề lập tức ngắn ra, cho đên khi anh câm khăn giây đi cô còn chưa phục hồi tinh thần lại. Có lẽ là dáng vẻ ngốc nghếch của cô khiến Tạ Trì Thành vui vẻ, anh nhoẻn miệng cười, nói: “bị dính vào.” Diệp Như Hề theo bản năng vươn đầu lưỡi li3m li3m. Chỉ một thoáng, ánh. mắt Tạ Trì Thành tối đi, nặng nề nhìn chẳm chằm Diệp Như Hề, chợt thấy cổ họng có chút phát ngứa. Diệp Như Hề căn bản không biết bản thân vừa làm một động tác quyên rũ tới mức nào, ngược lại còn có chút ngượng ngùng, vừa rồi uỗng vội quá, còn tạo thành tình huồng xấu hỗ như vậy. “Xin lỗi.” “Vì sao phải xin lỗi?” “Như vậy…… Rất thát lễ.” Ý cười trên khóe môi Tạ Trì Thành gia tăng, “Không, rất đáng yêu.’ Mặt Diệp Như Hề lập tức đỏ bừng. “Anh không cần nói những lời như vậy.” “Hả? Như thế nào?” Chất giọng trầm thấp khàn khàn, mang theo hơi thở mê người. Diệp Như Hề thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Cô cắn cắn môi dưới, nói: “Anh không cần nói chuyện với tôi như vậy. Tạ Trì Thành cười đầy thích thú. Diệp Như Hề dứt khoát nhìn về phía tâng mây bên ngoài, nhưng xuyên qua tâm kính, cô thây được nét thẹn thùng trên mặt mình, đó là kiểu e lệ theo bản năng. Chỉ có anh, cũng chỉ có thể là anh, mới có thể khiến cô sinh ra phản ứng như vậy. Loại cảm giác này, vừa ngọt ngào lại mang theo chua xót. Thời gian bay tầm khoảng ba giờ, nêu ở máy bay bình thường thì có lẽ mọi người đêu sẽ đi ngủ, nhưng ở trên máy bay tư nhân, đặc biệt là loại tư nhân xa hoa thế này, phương tiện giải trí bên trong đều được chuẩn bị đây đủ. Sau khi đám người tham quan xong lại sôi nỗi cảm thán sức hút của tiên. tài, càng thêm hâm mộ Diệp Như Hề, nhưng tất nhiên, bọn họ không ai dám tới gân khu vực của Tạ Trì Thành và Diệp Như Hề. Giống như….. Nơi đó có một tắm chắn vô hình, tạo một thế giới riêng để cách ly bọn họ. Lữ Nhu vẫn luôn dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Diệp Như Hề, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau khi bay được một giờ, Diệp Như Hề không chồng cự được cơn buồn ngủ, liền nghiêng đầu, ngủ rồi. Tạ Trì Thành đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên, bờ vai chợt nặng, anh nghiêng đầu, thấy cô đã dựa vào vai anh mà ngủ thiếp đi từ bao giờ.