Chương 938 Cũng không. Diệp Như: Hề cảm thấy thua thiệt cho Ninh Cảnh Trạch, cho nên vẫn trực tiếp nói thẳng: “Thầy Trương thật sự cảm thấy khôi đá kia rất tốt sao?” Thấy Diệp Như Hề đã mở miệng, Thấy TrưởnE lại nồi lên tự mãn, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng trỏ nên tự tin, “Đương nhiên, bằng nhiều năm kinh nghiệm, tôi tuyệt đối có thể đánh cuộc thăng.” “Phải không? Nếu như đã tốt như thé, Vậy vì sao ngài lại không mua?” Một câu như thế trực tiếp đạp đồ Thầy Trương. Ninh Cảnh Trạch cũng phục hồi tinh thần lại, nói: “Đúng vậy, nếu đã tót như thể, sao thây lại không mua?” Thầy Trương ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tiểu thư có điều không biết, đoán thạch là chuyện coi trọng duyên phận và vận may, khối đá này không có duyên phận với tôi, tự nhiên là không thích hợp.” “Không đúng nhỉ, nếu ông khẳng định nhất định sẽ đánh cuộc thắng như thế, sao lại nói không có duyên phận được? Chẳng lẽ bên trong khôi đá còn có thê biên hóa thay đổi được chắc?” Những câu phản đòn của Diệp Như Hề đúng là sắc bén, trực tiếp khiến sắc mặt Thầy Trương thay đổi. Ngay cả đám bạn còn lại của Ninh Cảnh Trạch cũng không định mua nữa, chuân bị quẹt thẻ đêu dừng tay. Thầy Trương mắt thấy tình. huống ` không. ỗn, trực tiếp nặng nê nói, “Tiêu thư, cô nói chuyện sỉ nhục tôi quá rồi! Cô hiểu về đoán thạch sao? Cô biết chọn lựa đá thô như thê nào sao? Cô cái gì cũng đều không hiểu, còn ở nơi này ăn nói bừa bãi!” Ninh Cảnh Trạch cũng có chút khó chịu, nói: “Hề Hè là bạn của tôi, xin ông hãy tôn trọng một chút.” Thầy Trương cũng không chịu chùn bước: “Tôi không chấp nhận chỉ một người ngoài nghệ cũng dám nghỉ ngờ năng lực của mình, sao tôi phải nhường nhịn, đây là tôn nghiêm của thây đoán thạch như tôi!” “Hả? Ai nói tôi là người ngoài nghề?” Diệp Như Hề nhẹ nhàng một câu, lại hán” dẫn ánh mắt của đảm người. Ngay cả Ninh Cảnh Trạch cũng chần chờ nói: “Hề Hề, em còn hiểu đoán thạch?” “Ư, lúc ở nước ngoài có quen một người bạn vùng Trung Đông, là một người thạo nghê, tôi đi theo có hiểu được chút chút.” Thầy Trương không hề sợ hãi, ngược lại càng thêm khinh miệt nói: “Sự thâm sâu của đoán thạch, cũng không phải chỉ đơn giản nói mây câu là có tác dụng, càng phải có nhiệu kinh nghiệm tích lũy, tiêu thư, hiểu chút chút cũng không thể xem là thầy đoán thạch đâu.” Diệp Như Hề gật đầu, nói: “Đúng, tôi đông ý với những lời này, cho nên tôi cũng không phải thầy đoán thạch gì cả, chỉ hiểu một chút môn đạo, còn có thể nhìn ra một số vấn đề.” Ninh Cảnh Trạch tò mò nói: “Cho nên em đã nhìn ra vãn đề gì?” Diệp Như Hề cũng không tiếp tục nói, mà là trực tiếp đi lên, càm khói đá kia cần thận quan sát một lần, thậm chí còn câm lây cây búa nhỏ bên cạnh gõ gõ, nghe âm thanh đoán chất lượng. Khi thầy Trương thầy động tác của Diệp Như Hề, trong lòng lộp bộp một tiêng. Người thạo nghề vừa ra tay, nhìn qua đã biệt có năng lực hay không, mà động tác ngõ vừa rôi của Diệp Như Hệ căn bản không phải người ngoài nghề. Chẳng lẽ, thật sự trúng tà rồi, đụng phải người thạo nghề? Không có khả năng, cô gái tuổi còn trẻ như thế, có thê hiểu cái gì? Diệp Như Hà đứng lên, lại quan sát mấy khối đá còn lại, cuối cùng tìm được dấu vết mà bản thân muốn thấy Cô đứng lên, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: “Ông cũng quá tham tham rồi nhỉ?”