Chương 941 Mắt thấy Diệp Như Hề thật sự muốn đi, ông ‹ chủ cũng nóng nảy, vội vàng nói: “Tiêu thư, cô đừng đi chứ, cô ra giá đi, chỉ cân thích hợp, tôi liền bán cho cô, dù sao mọi người gặp nhau cũng là duyên phận mài” *Ò? Ông chủ, duyên phận của ông không đáng tiền đâu.” “Tiểu thư cô hãy ra một con số đi!” “30 vạn.” Ông chủ lộ ra sắc mặt khó xử, cũng không phải không chịu, mà là cảm thây hoảng hốt, giá cả này gần như là cái giá thấp nhất mà ông ta nghĩ tới, sao trùng hợp như vậy? “Không chịu sao? Vậy cũng không sao hết, ta cũng không phải nhất quyết mua bằng được, nếu không chịu thì tôi đi thôi.” “Được được được, tiểu thư, cô thật biết ép giái” Ngay lúc Diệp Như Hễ cười chuẩn bị quẹt thẻ, từ bên cạnh chạy ra một người, nói thẳng ra: “Hai khối đá này tôi muốn lấy! 30 vạn phải không? Tôi lập tức quẹt thẻ!” Ngắng mặt vừa thấy, rõ ràng là người phụ nữ trước đó muốn ăn vạ tống tiền Diệp Như Hà. Ninh Cảnh Trạch bênh vực kẻ yếu, nói: “Bà có biết cái gì gọi là thứ tự trước sau không vậy?” Người phụ nữ chỉ coi như nghe không thấy, còn thúc giục ông chủ mau chuẩn bị quẹt thẻ đi. Ông chủ cũng thấy khó xử, một mặt là ông ta quen biết người phụ nữ này, là khách quen củ chợ đá thô, nếu thật sự đắc tội, về sau sợ là buôn bán sẽ càng thêm ế âm, nhưng cũng biết khôi đá này là do người khác coi trọng trước, sao có thể tùy ý hủy giao dịch? Thật là kỳ quái, ngày thường chẳng có người khách nào, nay lại có người tranh giành nhau? Ông chủ thật cần thận nói: “Nếu không thì mời cô xem cái khác nhé? Còn hai khôi đá thô này là vị tiểu thư này coi trọng trước.” “Không được, tôi nhất quyết muốn hai cái này.” Diệp Như Hề cũng coi như nhìn ra được, người phụ nữ này chính là cố ý, tới ghê tởm người khác. Diệp Như Hề ung dung cười, nói: “Nếu bà dì này đã muôn như thế , tôi nhường cho dì ây vậy.” “Cô gọi ai là bà dì?!” Ninh Cảnh Trạch khinh thường nói: “Chính là bà đó, còn có thể là ai?” Người phụ nữ tức giận đến cả người phát run, cái mặt trát phần dày như tường thành cũng sắp nứt ra rồi. Bà ta lập tức cất cao giọng: “Cô lớn lên đã xâu, lòng dạ cũng đen tối! Miệng lưỡi còn độc! Tuôi còn trẻ trung cũng không ai muốn!” Ninh Cảnh Trạch vừa định theo, bản năng nói một câu ‘ tôi muốn , liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng âm trâm. “Cái này không cần bà bận tâm.” Lúc Diệp Như Hề nghe thầy giọng nói này thì ngân ra, còn cho răng mình gặp ảo giác, cho đến khi tiêng bước chân quen thuộc truyền đến, cô đột nhiên quay đầu lại, liền thấy Tạ Trì Thành mặc một thân tây trang đen đi nhanh đến. Cô buột miệng thốt lên: “Sao anh lại tới đây?” Tạ Trì Thành nhẹ nói: “Đi công tác.”