Chương 948 “Em thích người nhỏ tuổi hơn mình?” “Anh đang nói gì thế?” “Hai người không thích hợp.” Diệp Như Hệ cuỗi cùng đã hiệu rõ vì Sao người đàn ông này lại trở nên kỳ lạ nhự vậy, tâm trạng không hiểu sao lại thấy vui vẻ, cô nhướng mày, nói: “Vậy ư? Tôi lại cảm thây rất thích hợp. Dù sao trẻ tuổi hơn sẽ thương mình hơn.” Ánh mắt Tạ Trì Thành càng âm trầm, tựa như một đầm nước sâu. “Hơn nữa, dù sao Cảnh Trạch trông cũng trẻ trung đáng, yêu, còn: rất hài hước, ở cạnh sẽ thấy vui vẻ.” “Em đang chọc giận tôi.” “Ta tiên sinh, ngài hãy cách xa tôi một chút, chúng ta đang dựa gân quá, hơn nũa…… Ưml” Lời còn lại không thể thốt ra khỏi miệng, chỉ bởi vì cái miệng nhỏ chọc tức anh đã bị chặn lại, trói buộc mạnh mẽ không còn kẽ hở. Diệp Như Hề thử đây. anh ra, nhưng người này đè nặng cô tựa như thờng đồng vách sắt, căn bản không thể động đậy, cả người bị ân vào lòng anh, trong hơi thỏ đều là mùi vị của anh. Hơi thở quen thuộc khiến người ta quyên luyễn và an tâm. Dần dần cô “không dãy dụa nữa, Tạ Trì Thành cũng thả lỏng theo cô, động tác nhẹ hơn, nụ hôn càng thêm dịu dàng, nhưng ngay sau đó, Diệp Như Hề đột nhiên giơ đầu gồi, đá về phía hai chân anh. Đồng tử trong mắt Tạ Trì Thành co rụt lại, động tác nhanh chóng né tránh, nụ hôn này cũng bị cắt ngang. Diệp Như Hề thở hồn hền, ánh mắt tràn ngập khiêu khích nhìn anh, hung hăng xoa xoa vệt nước bên khóe môi. Tạ Trì Thành mang theo giọng điệu cảnh cáo: “Em không sợ đá hỏng à?” “Liên quan gì tới tôi?” Tạ Trì Thành cười cười, không rõ ý đỗ, Diệp Như Hề vốn dĩ không, nghĩ tới, nhưng khi anh cười như vậy, liên đoán được lời anh sắp nói, lập tức đỏ bừng mặt. “Anh đang nghĩ cái quái gì thé!” Tạ Trì Thành không đáp, chỉ nhìn cô rôi cười, chậc một tiêng, nói: “Ừm, tôi sẽ bảo vệ tốt, em yên tâm.” “Tôi không nói với anh về cái này!” Diệp Như Hề tức giận đến muốn cắn người, người đàn ông vốn dĩ rất nghiêm túc một khi trở nên không đứng đắn, da mặt thật sự quá dày. Chờ đến khi Ninh Cảnh Trạch trở về, anh ta cũng phát hiện bầu không khí trong phòng khác lạ, nhưng cũng không phải cứng đờ lạnh lẽo, ngược lại còn mang theo một chúi…… ái muội. Ninh Cảnh Trạch đè xuống cảm giác quái dị, nói: “Buổi đấu giá Sắp bắt đầu rôi, chúng ta có thể đi qua. “Được.” Diệp Như Hề cô ý tránh đi Tạ Trì Thành, cô đi về phía trước hai bước, cùng sánh vai với Ninh Cảnh Trạch. Tạ Trì Thành tựa hô không còn sốt ruột như trước đó, không nhanh không chậm đi phỉa sau, giỗng như mãnh thú đang kiên nhân chờ con mồi trỏ về, mà Diệp Như Hề, chính là con môi anh đã ngắm trúng. Ninh Cảnh Trạch cúi đầu, vừa định nói gì đó, liền chú ý tới cánh môi Diệp Như Hề hơi đỏ lên, giống như vừa bị bắt nạt. Rõ ràng, trước đó vẫn là màu hồng nhạt, mà hiện tại, lại màu đỏ diễm lệ. Ninh Cảnh Trach cũng không phải “gà luộc” chưa hiễu sự đời, anh ta lập – tức đoán ra được là vì nguyên nhân gì mới có chuyện như vậy, sắc mặt lập tức khó coi.