Chương 951 Chờ tới khi món đồ tiếp theo lên sàn, Diệp Như Hề nhịn không được cũng nhìn thêm vài cái. Đó là một cặp kim cài áo phỉ thúy, cũng không xạ hoa, rất giản dị, chỉ là được khảm bằng phi thủy hình giọt nước, bên Sang. có đính thêm một vòng kim cương nhỏ, rất tinh xảo. Giá cả khởi điểm của hai chiếc cài áo cũng không cao so với mặt bằng chung, là hai mươi vạn, thứ đắt chỉ là phỉ thúy băng chủng bên trong có chất lượng cao, nhưng thê tích rất nhỏ, người tham gia đâu giá cũng không nhiều, gần như đều là phụ nữ tham gia, hoặc là người chuẩn bị quà cho người thương. Diệp Như Hề đang muốn giơ thẻ, liền phát hiện hai bên mình đồng thời đã giơ thẻ lên, vừa thấy, lại là Ninh “Cảnh Trạch và Tạ Trì Thành vừa rôi vẫn không tham dự. Hai người này sao lại cảm thấy hứng thú với kim cài áo vậy? Hơn nữa đây rõ ràng là món đồ của nữ. Diệp Như Hề không có tự luyến đến mức liên tưởng tới chính mình, mà chỉ cảm thầy Ninh Cảnh Trạch tựa hồ có nhiều bàn khác phái, có lẽ là dùng để tặng người ta, còn về Tạ Trì Tmh Tên khồn này không ít lần coi tiền như rác, làm ra chuyện phá của cũng không kỳ lạ. Nhưng bởi vì bọn họ đều đầu g Diệp Như Hề liền từ bỏ, ti Sía thẻ nữa. Nhưng khi giá cả từ 20 vạn vọt thẳng tới 80 vạn gần như không có người nào cạnh tranh nữa. 80 vạn mua một đôi kim cài áo nhỏ xíu? Điên rồi sao? Ninh Cảnh Trạch cũng cảm thấy bản thân điên rồi, nhưng anh ta cảm thấy không cam lòng, không muôn dừng lại, thẻ trong tay lân lượt giơ lên. Cuối cùng, khi cặp kim cài áo lên tới 100 vạn, toàn hội trường cũng chỉ dư còn lại hai người cạnh tranh. Khi giá cả lên tới 120 vạn, có không ít người đêu nhìn lại đây, nhìn xem là hai tên ngốc nào đang ganh nhau. Diệp Như Hề cũng dân dân ý thức được chuyện không thích hợp, cho dù thích món đồ đến đâu, hai người kia cũng không giỏng nhử dáng vẻ đang coi tiên như rác. Khi giá cả lên tới 150 vạn, đầu ngón tay Ninh Cảnh Trạch đã phát run. Nói thật, với giá này anh ta có thê chịu được, nhưng cũng quá sức, chỉ là mua một cặp kim cài áo, thật sự quá đắt, giá cuôi cùng là hai trăm vạn, vượt qua con số này, cha mẹ vẫn luôn mặc kệ của mình nhất định sẽ hỏi tới. Ninh Cảnh Trạch buôn bã phát hiện, cùng Tạ Trì Thành so sánh, anh ta thật sự chính là một tên trẻ ranh không có thứ gì. Nhưng, không cam lòng. Thật sự không cam lòng. Dường như đây không phải chuyện tranh đoạn kim cài áo, mà là người nào đó. Ngay lúc Ninh Cảnh Trạch dự định bắt chấp tất cả, tay lại bị đè lại. Anh ta đài đầu, liền đói diện với ánh mắt nhìn mình như kẻ ngốc của Diệp Như Hề. “Anh điên rồi à?” Đầu óc nóng lên của Ninh Cảnh Trạch cuôỗi cùng đã bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đều là mồ hôi. “Bình tĩnh lại? Đừng tiếp tục giống như kẻ ngốc nữa. Ninh Cảnh Trạch hé miệng, nói: “Hè Hè, do em cảm thầy tôi mua không nổi sao?” Lúc nói ra những lời này, lồ ng ngực vô cùng khó chịu.