Hoa Linh, nơi những cậu ấm cô chiêu thác loạn cùng nhau. Nơi những cuộc buôn bán bất hợp pháp đc kí kết. Hoa Linh như một đế quốc phồn vinh của thế giới ngầm. Chính là nơi hội tụ tất cả các băng đảng Mafia khét tiếng bậc nhất thế giới. Đến cả những người đứng đầu trên thương trường cx đều đến đây để bàn về các vụ làm ăn. Ở đó ko có luật pháp, chỉ có một điều luật do người tạo ra Hoa Linh từ mấy trăm năm trc đặt ra đó chính là: LUẬT RỪNG!
( Kẻ mạnh làm Vua, ké yếu làm nô lệ, còn đc gọi là luật sinh tồn!)
Tại một quán bar lớn ở thành phố này, trong căn phòng vip sang trong:
- Vụ buôn bán vũ khí này coi như hoàn tất, mấy ngày nữa hàng sẽ về.
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông tầm tuổi. Nhìn là bt người này ko phải hạng vừa rồi, lại còn là một kẻ háo sắc nữa. Hai tay người đó ôm hai tiếp viên chân dài, mặc đồ thiếu vải đến hết cỡ. /Nhắc nhở đặc biệt người đàn ông bên trên ko phải nhân vật chính đâu nha!/:
- Đc, gặp sau!
Người vừa phát ra hơi thở lạnh toát cả căn phòng, khí phách hơn người này chính là anh- Vương Lãng Thần, tuổi. Anh có một đôi mắt sắc lạnh màu hổ phách đẹp mê hồn. Khuôn mặt góc cạnh điển trai, mặc chiếc áo sơ mi đen tuyền để mở hai cúc. Dễ dàng nhìn thấy đc một phần cơ bắp trong thần hình tuyệt đẹp đang ngồi chiễm chệ kia. Quần tây trắng, đôi giày hàng hiệu đắt đỏ. Nhìn qua đã bt là anh chính là một người đàn ông có tiếng tăm trong xã hội. Thật sự là ko phải chỉ có tiếng tăm trong xã hội mà chính là người đứng đầu trong thế giới bạch đạo hắc đạo. Mái tóc đen bóng rũ xuống trông vô cùng hoang dã. Đối với những người phụ nữ khác, anh chính là bậc vương tử trong thế giới, người theo đuổi phải gọi là vô số. Anh đang chuẩn bị đứng lên thì tên kia lên tiếng:
- Vương tổng, xin chờ chút!
Anh ngước đôi mắt sắc lạnh của mình, cầm lấy một ly rượu:
- Chuyện gì?
Người kia bị ánh mắt sắc lạnh của anh đâm thẳng vào thì hơi run:
- À... anh cx bt đấy, em gái tôi... nó yêu anh! Liệu anh có thể....
Anh nhướng mày:
- Ko!
Sau một chữ lạnh chết người thì anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài. Bước lên chiếc xe thể thao màu trắng rồi bỏ đi luôn. Phóng như bay trên con đường cao tốc. Bỗng anh nhìn thấy bên đường có một cô gái mặc đồ thể thao, còn đang bị những tên thanh niên trêu ghẹo, lôi kéo. Anh đang định đi tiếp thì cái bọn nhãi ranh kia đẩy cô gái đấy đến trc đầu xe của anh. Anh nhưỡng mày, phiền phức. Anh đi xuống xe, liếc hết bọn nhãi kia lại nhìn sang cô gái, giọng nói trầm lặng cất lên:
- Muốn chơi thì ra chỗ khác mà chơi, đừng có cản đường!
Bọn lưu manh kia thấy anh nói vậy, đang định lôi cô gái ra thì cô đứng thẳng dậy đá văng một tên tóc đỏ ra, chỉ thằng mặt những người kia:
- Vừa nãy là do tôi đang nghĩ đến cái chân băng bó. Còn bây giờ, tý vào bệnh viện băng lại cx chắc chả sao đâu HA! Ko phải các người muốn chơi sao? Đc, tôi sẽ PHỤC VỤ các người thật tử tế. Đi ra chỗ khác chơi để cho người ta đi. Phòng VIP hạng sang của bệnh viện đang chờ các người đấy!
Anh nghe vậy thì hơi ngạc nhiên một chút, nhưng thấy bọn kia vào cô đã tránh ra thì lên xe ngồi. Chả hiểu sao, dù ko liên quan đến mình nhưng mà anh vẫn muốn xem cô gái kia sẽ thế nào. Anh cứ ngồi im trong xe nhìn cô, bình thường như những người khác thì chắc chắn sẽ cầu cứu nhưng cô thì ko. Một cô gái, để tóc rũ rợi che mặt, đeo kính và khẩu trang. Chắc cx chả xinh đẹp gì. Cắt đứt dòng suy nghĩ, anh nhìn sang cô. Bọn luu manh kia đều đã nằm gọn dưới đất. Bây giờ anh mới để ý, cổ của cô gái kia có một vết chàm hình bông hoa hồng, vừa nãy cô xoã tóc ra nên anh ko thấy. Cô đánh nhau mà còn có t cột tóc sao? Anh xuống xe, đi đến phía cô:
- Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện ko?
Cô quay sang lườm anh:
- Ko dám, thiếu gia công tử nhà giàu như anh, tôi ko dám nhờ.
Anh nhăn mặt:
- Cô nói cái gì?
Cô nhìn anh một cách "thân thiện":
- Ha, vậy thiêu gia thấy tôi nói sai sao? Nếu anh thật sự muốn giúp tôi, thì anh sẽ ko nói câu nói kia đâu!
À ừ thì đứng là anh nói vậy mà. Then quá hoá giận:
- Cô....
Cô lại tiếp tục:
- Haizzzz, anh ko cần nói nữa đâu. Anh cx chỉ giống những người khác thôi, cảm thấy người ta thú vị một chút rồi tìm hiểu. Sau đó sẽ phát hiện ra cô gái ấy là định mệnh của đời mình. Anh nghĩ đây là tiểu thuyết ngôn tình chắc? Sống hiện thực chút đi! Tôi xấu lắm, ko phải cô gái định mệnh của đời anh đâu. Dẹp ngay cái ý đó đi hiểu chưa?!
Ba máu sáu cơn dồn lên tận não, anh tức nghẹn cả họng:
- CÔ....
Lập tức bị cô chặn họng:
- Cô cô cái gi mà cô! À thôi, trễ rồi! Cô phải về trc đây, gặp cháu sau nha!
Ko cho anh nói gì, cô chạy một mạnh như một con thỏ thoát khỏi anh. Anh đứng đó ngây ngốc, đc đc lắm, một cô gái thú vị. Tôi nhất định sẽ chỉnh chết cái tính đấy của em!